Cô mới vừa dựa lên đã bị hù chết, nào dám cọ anh ấy. Rốt cuộc là bộ vị nào trên cơ thể anh ấy cảm giác được cô đang cọ anh ấy???
Thế nhưng được anh rể đặc xá, Tần Nùng lại dựa tới càng thoải mái hơn. Cứ gượng ép bắt mình ngồi thẳng rất mệt mỏi, vì thế cô lặng lẽ thả lỏng thân thể, mềm như bông mà dựa trên người anh rể.
Người ngoài không biết quan hệ giữa hai người, thấy bọn họ mới ngồi cùng nhau đã thân mật như thế, vừa hâm mộ vừa ghen ghét trêu đùa: “Chậc chậc chậc, mới ngồi với nhau đã dính chặt như vậy, Lý tổng, anh cũng phải nhịn chút mới được, đừng nửa đường không chịu nổi phải dẫn người đẹp đi thuê phòng nha. Chúng tôi còn đang định đánh bài thâu đêm với anh đây.”
Những người khác đều cười ha hả: “Tôi thấy Lý tổng không thể kiên trì được suốt đêm đâu!”
“Vậy mọi người đánh cược đi, thế nào? Xem Lý tổng có nửa đường dẫn người đẹp bỏ trốn không.”
Tần Nùng vốn còn nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể rời đi được, nghe đám lão tổng nói muốn chơi suốt đêm, thiếu chút nữa cô đã bật khóc. Các ông chủ, xin hãy thương sót, chừa lại cho tôi chút đường sống đi. Nếu phải dựa sát vào anh rể nguyên một buổi tối cô sẽ chết chắc! Sẽ bị đại ma vương lạnh lùng này đông chết!
Nhưng mà đám người chẳng hề chú ý tới lời cầu nguyện của sinh vật nhỏ yếu đáng thương lại bất lực như cô, còn đang ở bên kia đánh cược.
Liêu tổng cười tới da^ʍ đãиɠ vô cùng: “Nếu Lý tổng nửa đường bỏ đi với người đẹp, vậy phạt bọn họ phải ôm hôn mười phút ngay tại đây.”
Một vị Trần tổng khác nói: “Ôm hôn có gì đẹp? Ít nhất cũng phải thò tay vào sờ sờ.”
Mọi người lập tức cười ha hả, có người nói với Tần Nùng: “ŧıểυ Tần à, cô xem Lý tổng trẻ tuổi đẹp trai như vậy, cô theo anh ấy cũng là kiếm lời. Có phải cô nên cảm ơn chúng tôi không?”
Tần Nùng ngoài mặt thẹn thùng nhưng trong lòng lại đang cười lạnh: Tôi cảm ơn tổ tông mười tám đời các ông!
Lạnh lùng nhìn bọn họ cười đùa, anh rể thong thả lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, ngậm vào miệng, dùng ánh mắt ý bảo Tần Nùng châm lửa cho anh.
Tần Nùng vội vàng lấy bật lửa từ trên bàn tới, động tác hơi không thuần thục mà bật lửa.
Đợi khi anh rể ngậm thuốc lá vươn mặt tới, cách ngọn lửa nho nhỏ, Tần Nùng phát hiện nhìn từ góc độn này, anh rể có vẻ càng đẹp trai hơn, gương mặt cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc lá, hệt như góc độ nhìn khi đang hôn môi.
Trong lúc nhất thời, cô ngắm tới mê mẩn.
Nhưng mà sau khi châm lửa, anh rể lại lạnh lùng dời mặt đi, nói với những người khác: “Biết bao nhiêu lần nói chơi cả đêm, nhưng có lần nào các người có thể kiên trì quá mười hai giờ?”
Anh nói vậy chẳng khác gì vô tình vạch trần đám ông chủ ở đây không biến nhẫn nại.
Mọi người lại cười mắng một hồi, sau khi uống rượu được kha khá, đám người bắt đầu đánh bài. Kỳ Chí và Lâm Tiếu vẫn luôn ở bên cạnh cười nói nịnh hót lại đứng lên, nói bọn họ muốn hẹn hò riêng, còn dặn Lý tổng nhất định phải chăm sóc tốt cho Tần Nùng.
Nói xong, hai người liền tay trong tay tạm biệt đám lão tổng.
Tần Nùng bị bỏ rơi lại chỉ có thể dùng mắt phóng phi đao về phía bóng lưng Lâm Tiếu.