Chiều nay có tiết giáo dục thể chất mà học kỳ này Lâm Tri Vi ghét cay ghét đắng.
Thật ra thành tích thể chất của cô cũng không tệ nhưng riêng bóng chuyền thì lại là ác mộng. Động tác đỡ bóng đòi hỏi phải khép chặt hai cánh tay, kẹp trước ngực rồi mới phát lực. Với một nữ sinh có vòng ngực đầy đặn quá mức như cô thì động tác ấy quả thực chẳng chút nào thân thiện.
“Bộp!”
Lại một lần nữa cô không đỡ nổi, quả bóng cam đỏ nện xuống đất, bật lên rồi lăn xa.
Lâm Tri Vi thở dài, chạy chậm đi nhặt.
Vừa cúi người thì một bàn tay khác đã nhanh hơn, nhặt lấy bóng, đưa cho cô: “Bạn gì ơi, tôi thấy động tác phát lực của cậu hình như không đúng lắm. Có muốn luyện cùng nhau không?”
Là lớp trưởng môn thể chất, một chàng trai cao lớn, rạng rỡ dưới nắng, kỹ thuật đỡ bóng lại rất khá.
Lâm Tri Vi đúng lúc cần người chỉ dẫn, liền gật đầu: “Được.”
Hai người đi đến chỗ đất trống. Lâm Tri Vi đứng vào tư thế, lớp trưởng kiên nhẫn giảng giải yếu lĩnh động tác rồi vòng ra phía sau, tay cầm tay, dạy cô cách phát lực.
“Không cần dùng tay đón bóng đâu, dùng chỗ này… rồi nâng cổ tay lên khoảng mười centimet…”
Nam sinh ấy đứng sát phía sau, cánh tay ôm khẽ lấy, bao bọc cô trong ngực. Khoảnh khắc bị kề sát ấy, Lâm Tri Vi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên áo cậu - hương xà phòng giặt thoang thoảng, hòa cùng mùi mồ hôi thiếu niên khô nóng. Hai thứ hương vị trộn lẫn va chạm tạo thành một mùi nam tính vừa lạ vừa nồng.
Không khó ngửi nhưng không phải mùi cô ưa thích.
Cô thích loại hương biển sâu, mát lạnh và bí ẩn pha lẫn vị khoáng tuyết tinh khiết cùng mồ hôi đàn ông sau vận động, thứ hương vị khiến người ta hưng phấn.
Lâm Tri Vi bỗng nhớ đến người đàn ông kia.
Bờ vai săn chắc, vòng eo như dã thú, mỗi lần chống đẩy cơ bắp lại căng cứng mạnh mẽ. Nhưng khi khoác áo quần vào, sự hoang dại ấy lại được giấu kín dưới vẻ ngoài văn nhã, lạnh lùng.
“Hãy nhìn chuẩn hướng bóng tới, như thế này…”
Lớp trưởng vừa nói vừa nâng cánh tay cô, cùng cô làm động tác đỡ bóng. Lồng ngực cậu gần như chạm hẳn vào lưng cô. Giữa mùa hè quần áo mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể thiếu niên nhanh chóng truyền sang cô.
Cô nhớ rõ là người kia cũng nóng bỏng như thế, chỉ là càng cứng rắn, càng ngạo nghễ hơn.
Tư thế này khiến cô liên tưởng đến lúc tự an ủi, tưởng tượng có người đàn ông ôm sát từ phía sau, hơi thở dồn dập phả bên tai…
Cô ướt rồi.
Uớt ngay trong tiết thể dục, giữa bao nhiêu ánh mắt.
Lâm Tri Vi thoáng bối rối, vội giữ vẻ thản nhiên mà né ra một chút. Nhưng sự khao khát không vì thế mà dừng lại, ngược lại càng nhạy cảm hơn khi bị ép nén như dòng nước ngầm tuôn chảy không ngừng.
Hai người tập luyện thêm một lát, khi số lần đỡ bóng của cô từ 29 tăng lên 33 thì qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm đến mức sắp thấm ra quần ngoài. Cô không thể không tìm cớ dừng lại mà chạy vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nằm cuối sân, lớp trưởng đi cùng, còn an ủi: “Yên tâm đi, chỉ cần 30 lần là đạt tiêu chuẩn rồi. Cậu làm rất tốt, chắc chắn không bị trượt đâu.”
Lâm Tri Vi mỉm cười kín đáo: “Ừ, cảm ơn cậu.”