Tuyết Ưng ôm em trai đứng bên cạnh, vừa lo lắng vừa giật mình, người đàn ông áo xám này là anh trai của mẹ sao?
Anh, đã nhiều năm rồi. Mặc Dương Du nở nụ cười, Có thể lại nhìn thấy anh thật sự là rất vui, anh đã bước vào cảnh giới Tinh Thần, là Ngân Nguyệt pháp sư?
Ừm. Người đàn ông áo xám gật gù.
Pháp sư cảnh giới Tinh Thần , 3 cấp bậc lớn là Lưu Tinh, Ngân Nguyệt, Xưng Hào.
Người đàn ông áo xám này hóa ra là Ngân Nguyệt pháp sư.
Ở trong Mặc gia, địa vị hắn cũng khá cao.
Tự mình phấn đấu trở thành Ngân Nguyệt pháp sư, ở thế hệ tuổi trẻ của gia tộc cũng xếp hạng thứ ba đi. Mặc Dương Du hâm mộ nói, Khi nào anh trở thành Xưng Hào Đại pháp sư, thế thì không tầm thường rồi.
Trong gia tộc đến nay đều không có Xưng Hào Đại pháp sư, muốn bước vào cấp Xưng Hào khó biết bao. Thanh niên áo xám thở dài nói.
Cấp Xưng Hào. . .
Mang ý nghĩa, ở toàn bộ đế quốc Long Sơn đều nắm giữ một danh hiệu đặc hữu! Đây là nhân vật đáng sợ giá trị tuyệt đối được tôn kính, đạt đến cực hạn của người phàm! Tiến thêm một bước nữa chính là sinh mệnh Siêu Phàm.
Ngân Nguyệt pháp sư này nhìn có vẻ lợi hại, có thể dễ dàng hủy diệt một nhánh quân đội, nhưng ở trước mặt một vị Xưng Hào. . . E rằng không thể thi triển ra phép thuật được.
Em vi phạm pháp quy của dòng họ, em phải biết, gia tộc chúng ta truyền thừa hơn một ngàn năm chính nhờ dựa vào pháp quy của dòng họ! Người đàn ông áo xám nói, Không có quy củ, gia tộc dù có hưng thịnh đến mấy rồi cũng sẽ suy tàn, gia tộc chúng ta có lúc xuống dốc nhưng hiện tại vẫn đang hưng thịnh. Tất cả phải dựa vào tộc quy, mà vi phạm tộc quy, nhất định phải đến chịu sự trừng phạt.
Nói cho ta sự lựa chọn của em đi. Người đàn ông áo xám nói.
Nhất thời bầu không khí đọng lại, mấy người bên cạnh như Đông Bá Liệt, Sư nhân Đồng Tam, Tuyết Ưng đang ôm em trai, mỗi người đều vô cùng lo lắng.
Em là quý tộc, em được pháp luật đế quốc che chở! Anh không thể vi phạm pháp luật đế quốc bắt chúng em đi, anh tuy mạnh mẽ, nhưng làm trái lại pháp luật đế quốc. . . Anh cũng chỉ có chết. Mặc Dương Du nhìn chằm chằm anh trai mình.
Quý tộc?
Người đàn ông áo xám lắc đầu, Không tới thời khắc cuối cùng em thật sự không từ bỏ ý định sao, em gái, nhìn xem, ta lần này đến, xác thực mang theo dụ lệnh tới đây.
Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt, Sư nhân đều biến sắc.
Người đàn ông áo bào xám đưa tay phải ra, tay phải đột nhiên xuất hiện một quyển sách màu vàng, hắn mở sách một luồng sức mạnh thần bí tràn ngập ra, Tuyết Ưng đang ôm em trai cũng cảm nhận được nguồn sức mạnh này, chỉ cảm thấy siêu nhiên thần bí, không kìm lòng được cảm giác kính nể.
Đế quốc pháp lệnh, Mặc Dương tộc dụ lệnh, gia tộc con cháu Mặc Dương Du, phán phạt cấm đoán trăm năm! Nam tước Đông Bá Liệt, phán phạt khổ dịch trăm năm! Người thi hành, Mặc Dương Sâm! Âm thanh của người đàn ông áo bào xám vang vọng pháo đài.
Đông Bá Liệt và Mặc Dương Du vợ chồng hai người nhìn nhau, có sự giải thoát.
Cấm đoán trăm năm? Khổ dịch trăm năm? Quá lâu, thật sự quá lâu. Sư nhân ở một bên cuống lên, Người bình thường tuổi thọ cũng là khoảng trăm năm, coi như bước vào cấp Tinh Thần, tuổi thọ cũng là hơn một trăm tuổi, bọn họ đã lớn như vậy, lại cấm đoán trăm năm khổ dịch trăm năm. . . Không phải vẫn cấm đoán đến chết, khổ dịch đến chết sao?
Không, cậu, cậu là người thi hành, cậu cứu cha mẹ cháu với, hãy cứu bọn họ. Tuyết Ưng đang ôm em liền hô lên.
Một tiếng 'Cậu' để người đàn ông áo bào xám run người.
Không cứu được bọn họ, không ai cứu nổi họ, Mặc Dương gia tộc chúng ta tộc quy nghiêm ngặt, ai tới biện hộ cho cũng không có tác dụng. Người đàn ông áo bào xám lắc đầu.
Huhu, huhu. . . Em trai Thanh Thạch trong lồng ngực đang khóc, Thanh Thạch mới hai tuổi còn không hiểu lắm, nhưng nó có thể cảm giác được không khí chung quanh.
Tuyết Ưng cũng muốn khóc.
Nhưng hắn càng lo lắng, hắn đã tám tuổi, rất hiểu chuyện, cha mẹ bị cấm đoán trăm năm khổ dịch trăm năm, vậy đúng là bị trừng phạt đến ngày chết mà! Cha mẹ mình, người thân quan trọng nhất của mình!
Cứu cứu cha mẹ cháu, cứu cứu cha mẹ cháu. Trong mắt của Tuyết Ưng nước mắt chảy ra, Cậu, cậu nhất định có cách, có cách.
Tuyết Ưng đừng khóc, Thạch Đầu con cũng đừng khóc. Mặc Dương Du đi tới ngồi xuống ôm lấy hai đứa con trai, nàng quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo bào xám, Cho em cùng Đông Bá một chút thời gian, được không?
Được. Người đàn ông áo bào xám gật đầu.
*******
Trên một ngọn núi cao không tên tại Tuyết Ưng lĩnh, có một toà nhà gỗ.
Tùng tùng tùng. . .
Sơn đạo chấn động.
Sư nhân 'Đồng Tam' vẻ mặt lo lắng cưỡi một thớt Phi Sương Ma Thú Mã Câu, Phi Sương Mã Câu tốc độ cực nhanh, lần này đi ra càng không mặc giáp, từ pháo đài Tuyết Thạch chạy tới ngọn núi này vẻn vẹn chỉ mất thời gian uống chén trà.
Tông Lăng, Tông Lăng. Cổ họng lớn của Sư nhân hét lên vội vã từ đàng xa.
Cửa nhà gỗ mở ra.
Một người đàn ông tóc bạc dài, một bộ áo bào đen, áo bào đen bao bọc thân thể, có điều hắn lại lộ ra một cái đuôi rắn màu xanh to chừng bắp đùi người thường, dài gần hai mét, cái đuôi rắn không thể ẩn giấu kia nói rõ thân phận của hắn —— chính là Xà nhân trong thú nhân tộc! Hơn nữa mặt như người, hiển nhiên chỉ có Vương tộc với huyết mạch quý giá nhất trong số Xà nhân —— Xà Ma Lục Tí!
Bởi vì có sáu cái cánh tay, vì lẽ đó lúc bình thường hắn đều là choàng áo bào đen kín người, không muốn để cho người khác cứ nhìn chằm chằm sáu cánh tay của hắn.
Đồng Tam, chuyện gì? Tông Lăng hỏi.
Gia tộc của chủ nhân rốt cục đuổi theo, còn mang đến dụ lệnh. Sư nhân Đồng Tam cũng sắp khóc rồi, Trong mấy người bọn ta anh thông minh nhất, anh nhanh nghĩ cách đi.
Tông Lăng run người lên, nhẹ nhàng lắc đầu: Mặc Dương gia tộc đã vận dụng dụ lệnh, không ai cứu nổi họ, trừ phi trở thành Siêu Phàm tồn tại trong truyền thuyết, mới khiến Mặc Dương gia tộc thả hai người Đông Bá ra.
Vậy, vậy. . . Vậy thật sự không có cách nào? Đồng Tam thương tâm.
Hắn không quên được.
Trong tháng ngày tăm tối đau khổ nhất của hắn, thiếu nữ kia dẫn hắn chơi đùa, từng năm một, thậm chí cuối cùng thoát đi Mặc Dương gia tộc, hắn đều không chút do dự trung thành đi theo, lần lượt mạo hiểm, vô số cái chết và sự sống, ở trong lòng hắn. . . Chủ nhân của hắn thậm chí còn quan trọng hơn mạng sống của hắn!
Hết cách rồi, là A Du để anh tới sao? Tông Lăng hỏi.
Ừ, là chủ nhân để tôi tới tìm anh. Đồng Tam nói.
Đi thôi, chung quy phải gặp mặt bọn họ một lần. Nắm đấm của Tông Lăng ở dưới áo bào đen nắm thật chặt, móng tay sắc bén đều đâm vào lòng bàn tay, mặc kệ là Đông Bá vẫn là A Du, đều là bạn bè trải qua nhiều lần chết đi sống lại với hắn a, hắn giờ khắc này có thể nào không vội không bi phẫn? Nhưng hắn không có cách nào, thêm vào bản tính không thích đem tâm tình biểu lộ ở bên ngoài, hắn hầu như vĩnh viễn bình tĩnh như vậy.
Đi.
Bên nhà gỗ cũng có một thớt Phi Sương Ma Thú Mã Câu, Tông Lăng cùng Đồng Tam lập tức đều cưỡi ngựa cấp tốc chạy tới pháo đài.
. . .
Trong pháo đài Tuyết Thạch.
Vợ chồng hai người Đông Bá Liệt đang cùng nhi tử Tuyết Ưng giao phó.
Tuyết Ưng, chiếc dây chuyền này là một cái pháp bảo chứa đồ, bên trong có không gian chứa đồ, cực kỳ quý giá hiếm thấy, giá trị của nó có thể đổi lấy toàn bộ Tuyết Ưng lĩnh. Mặc Dương Du lấy dây chuyền trong cổ mình, Từ hôm nay trở đi nó sẽ là của con rồi, con phải hết sức bảo mật, trừ Đồng Tam thúc thúc, Tông thúc ra, đừng nói cho người thứ ba! Ngay cả em trai của con cũng đừng nói, em trai con dù sao vẫn còn con nít, không giữ mồm giữ miệng, nói không chừng sẽ lộ ra ngoài.
Lãnh địa ở đây, không có người nào có thể đoạt.
Nhưng một cái pháp bảo chứa đồ một khi bại lộ, là rất dễ dàng bị cướp đoạt.
Mẹ, mẹ mang theo đi. Tuyết Ưng liền nói.
Mẹ và cha con bị mang đi, trên người bảo vật cũng sẽ bị xét đi. Mặc Dương Du ngón tay nhẹ nhàng cầm ngón tay của Tuyết Ưng ấn một cái, một giọt máu tươi bị lấy ra, Mặc Dương Du đọc thầm thần chú, rất nhanh một giọt máu tươi hình thành một hình vẽ phép thuật đánh dấu trên dây chuyền, Tuyết Ưng lập tức cảm giác được tinh thần của chính mình có thể liên lạc với bên trong dây chuyền.
Bên trong dây chuyền đang có một ít vật liệu cùng với kim tệ, còn có quyển sách.
Báu vật quan trọng nhất trong pháo đài đều bỏ vào, đúng rồi, cha con còn có một món báu vật. Mặc Dương Du nhìn về chồng ở bên kia.
Đông Bá Liệt lấy từ trong ngực ra một quyển sách màu vàng.
Cả quyển sách hoàn toàn do giấy thếp vàng tạo thành, vàng có thể bảo tồn năm tháng dài đằng đẵng mà không hỏng, chỉ có sách cực kỳ quý giá mới làm bằng vàng.
Đây là một quyển sinh mệnh Siêu Phàm lưu lại thương pháp. Đông Bá Liệt cười nói, Cơ sở mà cha dạy con hồi trước, cũng là cơ sở của bộ thương pháp này! Những đại quý tộc cổ xưa đó đều có ba, bốn bản bí tịch do sinh mệnh Siêu Phàm lưu lại, nhà chúng ta không nhiều, chỉ có một quyển này, còn chỉ là thương pháp. Vì lẽ đó cha dạy con thương pháp từ nhỏ. Con chịu khó học, cũng ghi nhớ kỹ không thể tiết lộ, trừ Tông thúc, Đồng Tam thúc không thể nói cho người thứ ba. . . Ha ha, quyển bí tịch này lúc trước thu được thì bọn họ cũng ở đây.
Vâng. Tuyết Ưng tiếp nhận cuốn sách màu vàng này, lập tức cảm giác một luồng sóng gợn kì dị tràn ngập ở trên sách, lập tức hơi suy nghĩ liền thu vào bên trong dây chuyền chứa đồ.
Đi thôi, đi ra ngoài, Tông thúc và Đồng Tam thúc của con đến rồi.
. . .
Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du vợ chồng hai người mang theo hai đứa bé Tuyết Ưng, Thanh Thạch, chờ ở trong phòng, rất nhanh hai bóng người vọt vào.
Chính là Đồng Tam, Tông Lăng.
Đông Bá, A Du. Tông Lăng muốn nói cái gì, rồi lại không nói ra được.
Trước khi đi phải làm phiền hai người các anh. Mặc Dương Du mỉm cười nói, Đồng Tam tính tình thô kệch, toàn bộ lãnh địa hắn không quản lý được, vì lẽ đó lãnh địa phải nhờ vào Tông Lăng anh rồi, giáo dục hai đứa bé Tuyết Ưng chúng nó cũng phải dựa vào anh.
Yên tâm đi. Tông Lăng gật đầu, Giao cho tôi.
Tuyết Ưng, nhớ kỹ, chuyện của cả lãnh địa đều giao cho Tông thúc của con, đợi đến khi con mười tám tuổi mới có thể chính thức tiếp quản. Mặc Dương Du nhìn con mình, nàng lo lắng không ai phụ trợ, hai đứa bé e rằng rất nhanh sẽ bị một ít người ngoài nuốt sạch sẽ.
Vâng. Tuyết Ưng ôm em trai đáp.
Mà em trai Thanh Thạch núp ở trong lồng ngực anh, nó đã không còn khóc nữa, nhưng lại có hơi sợ hãi, nó sợ hãi Tông Lăng cùng Đồng Tam.
Dù sao mới là đứa bé một hai tuổi, đối với đầu sư tử Đồng Tam cùng với có đuôi rắn Tông Lăng là có hơi sợ sệt.
Mẹ, mẹ nói cho con biết, Mặc Dương gia tộc đến cùng là nơi nào, con rốt cục phải làm sao mới có thể cứu cha mẹ? Tuyết Ưng không nhịn được vội vàng nói.
Cứu?
Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt nhìn nhau.
Đừng nghĩ những chuyện này nữa, cố gắng sinh sống, biết không? Chỉ cần hai anh em con sống tốt, mẹ và cha con liền rất vui vẻ. Mặc Dương Du nói, cứu bọn họ? Pháp quy của gia tộc Mặc Dương nghiêm ngặt cỡ nào, muốn cho Mặc Dương gia tộc vi phạm pháp quy thả bọn họ, e rằng phải là sinh mệnh Siêu Phàm đi, con trai của chính mình trở thành sinh mệnh Siêu Phàm? Bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nói cho con biết đi, làm sao có thể làm được, nhất định có cách. Tuyết Ưng lo lắng nói.
Chờ cháu có được Hắc Thiết lệnh của Long Sơn lâu, ta sẽ nói tỉ mỉ chuyện này cho cháu, đến lúc đó cháu tự nhiên biết làm sao mới cứu được cha mẹ. Bên cạnh Tông Lăng nói.
Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt sững sờ nhìn về phía Tông Lăng.
Nên cho đứa nhỏ này một tia hi vọng đi. Tông Lăng nói rằng.
Đông Bá Liệt nghe xong cũng gật gù, Tuyết Ưng đã tám tuổi, hơn nữa từ nhỏ thông tuệ, chuyện lần này không thể quên mất, cho hắn một cái mục tiêu hay là càng tốt hơn một chút, Đông Bá Liệt liền nói ngay: Đúng, chờ con lấy được Hắc Thiết lệnh của Long Sơn lâu, Tông thúc của con sẽ nói cho con biết tất cả!
Hắc Thiết lệnh của Long Sơn lâu? Tuyết Ưng yên lặng nhớ kỹ.
. . .
Đêm khuya.
Cầu treo pháo đài Tuyết Thạch thả xuống.
Ở ngoài pháo đài, người đàn ông giáp bạc cùng người đàn ông áo bào xám đều đứng ở đó, hai vợ chồng Đông Bá Liệt cũng đang từ biệt các con.
Tuyết Ưng, chăm sóc em con thật tốt, biết không? Mặc Dương Du dặn dò.
Vâng. Tuyết Ưng gật đầu con mắt đỏ hông, nước mắt chảy xuống.
Oa, oa. . . Tuyết Ưng nắm lấy tay em trai, nhưng em trai Thanh Thạch bỗng nhiên khóc rống lên oa oa.
Mặc Dương Du bỗng nhiên không nhịn được ngồi xuống ôm lấy hai đứa con trai, hôn hai đứa, Đông Bá Liệt yên lặng đứng ở một bên, con mắt cũng hơi ướt.
Chúng ta đi. Mặc Dương Du cắn răng một cái cùng trượng phu đi về phía người đàn ông áo bào xám nơi xa xa.
Vừa đi, bọn họ còn không nhịn được quay đầu lại.
Oa ~~~ đừng đi, đừng đi, đừng đi. Em trai Thanh Thạch khóc lóc kêu gào.
Nắm lấy tay em trai, Tuyết Ưng cũng chảy nước mắt, cao giọng hô: Cha, mẹ, con Đông Bá Tuyết Ưng xin thề. . . Nhất định sẽ cứu cha mẹ trở về! Chúng ta một nhà nhất định sẽ đoàn viên, nhất định sẽ!
Con xin thề!
Con xin thề, nhất định sẽ cứu cha mẹ! Không ai có thể ngăn cản được!
Tiếng la của Tuyết Ưng vang vọng ở trên bầu trời đêm yên tĩnh.
Mặc Dương Du che miệng không nhịn được khóc lóc, Đông Bá Liệt cũng thân thể run rẩy, hai người bọn họ đi tới trên lưng con kền kền bốn cánh.
Đi rồi. Người đàn ông áo bào xám nhẹ nhàng lắc đầu.
Cứu.
Làm sao cứu? Người anh trai như hắn đây cũng muốn cứu, nhưng tộc quy vô tình, Mặc Dương gia tộc với tộc quy ai tới biện hộ giúp cũng không có tác dụng, chỉ có sinh mệnh Siêu Phàm mới có thể cứu đi.
Không chỉ là hắn, ngay cả hai vợ chồng Đông Bá Liệt xưa nay đều không nghĩ tới con trai của bọn họ có thể cứu bọn họ về, không phải xem thường con của chính mình, mà là muốn cứu bọn hắn sợ phải là sinh mệnh Siêu Phàm, mà sinh mệnh Siêu Phàm vậy vốn là truyền thuyết a.
Hô! Kền kền bốn cánh giương cánh ra, lập tức phóng lên trời.
Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du ở trên lưng kền kền đều quay đầu nhìn phía dưới, chỗ cửa pháo đài, một lớn một nhỏ hai đứa bé gầy yếu đang đứng đó, trái tim vợ chồng Đông Bá Liệt cũng thót lại, bọn họ làm sao bỏ con của mình được?
Cố gắng sống tiếp, cố gắng sống tiếp. Mặc Dương Du yên lặng ghi nhớ, nàng kiếp này sẽ luôn cầu phúc cho hai đứa con của mình, hi vọng bọn họ bình an.
Tuyết Ưng nắm lấy tay em trai, ngẩng đầu nhìn.
Kền kền cấp tốc bay về phía xa xa, nhanh chóng nhỏ dần ở trong bầu trời đêm xa xăm.
Đừng đi, đừng đi. Em trai Thanh Thạch đang khóc.
Đông Bá Tuyết Ưng ôm lấy em trai: Thạch Đầu đừng khóc, đừng khóc, cha mẹ chỉ là đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, anh bảo đảm với em.