Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Chương 64: Lầm bầm lầu bầu.

Trước Sau

break
Đoạn Tiêu liếc mắt nhìn vào trong nước, thấy được sắc mặt mình thập phần khó coi .

Mấy ngày hôm nay, chuyện mà hắn mong chờ là cái gì? Nói ra có khả năng sẽ hù chết rất nhiều người. Phỏng chừng ngay cả người thân cận với hắn nhất là Ám Dạ và Ảnh Tử, nếu biết thời điểm mà hắn trông đợi nhất trong ngày là lúc nào, cũng sẽ sợ tới mức rớt cằm.

Trời rốt cuộc đến lúc nào mới chịu tối a? Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, không sai, hiện tại chuyện mà hắn hy vọng nhất trong ngày chính là mau tới đêm đen, mặt trời lặn xuống đi, mặt trăng mọc lên đi, màn đêm mau mau kéo đến.

Bởi vì chỉ có đêm xuống, hắn mới có thể lấy lý do trả thù mà chiếm lấy thân thể nàng. Hắn không nghĩ sẽ buộc nàng cùng hắn hoan ái, nhưng nếu không làm việc đó thì hắn không có cớ để liên tiếp chạm vào đối phương, nắm lấy tay đối phương, hôn lên môi đối phương, vuốt ve khuôn mặt đối phương. Đúng, một khi hắn không được chạm vào thân thể đối phương thì cả ngày hắn sẽ chìm vào trong dục vọng, phẫn hận sẽ giống như nước suối bình thường phun trào, mãnh liệt đến mức ngay cả chính hắn cũng không thể khống chế được.

Cũng may, hắn có hỏi qua tình hình của nàng mấy ngày gần đây, biết được Vân Thanh Thanh tựa hồ cũng không có bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục sống như cũ.

Mà hôm nay, hắn lại tận mắt thấy nàng ăn cơm rất ngon lành, trừ bỏ sắc mặt quá mức tái nhợt, lại có chút gầy yếu thì thần sắc thật sự không tồi.

Trời vì cái gì chưa chịu tối? Hắn ở trong lòng vô số lần thở dài. Tựa hồ biết được mục đích bỉ ổi của hắn, ngay cả ông trời già cũng phải cùng hắn đối nghịch. Sắc mặt Đoạn Tiêu thập phần khó coi, thậm chí có chút tức giận, một bên lầm bầm lầu bầu:

“Nàng là nữ nhân muốn hại ta, nàng là nữ nhân đã phản bội ta, một nữ nhân vô sỉ dâm tiện như nàng ta cần gì phải bận tâm. Dựa vào cái gì chỉ có buổi tối mới có thể đi tìm nàng, ta muốn gặp nàng lúc nào mà chẳng được, ta muốn tra tấn nàng thế nào thử hỏi có ai dám ý kiến, ta là Minh Vương, ta tuyệt đối có quyền lợi làm như vậy.” Hắn một bên thì thào tự nói, một bên bước nhanh đi đến Thiên Điện.

Hắn biết, mấy ngày nay bởi vì hắn thường xuyên đi tìm Vân Thanh Thanh nên Hoa Đào đã đổi cho nàng một gian phòng mới, vẫn là một căn phòng ở nơi hẻo lánh, chẳng qua đổi từ phòng củi thành phòng của người hầu.

Hắn không biết mỗi ngày nàng làm cái gì, hơn nữa hắn cũng không có tâm tư tìm hiểu chuyện đó, hắn đã từng nói qua, bất luận là việc con người có thể làm thì đều có thể giao cho nàng làm, hắn chỉ muốn nhìn một chút nữ tử này sau khi thay đổi dung mạo, thay đổi thanh âm, một lần nữa đến bên cạnh hắn vì mục đích gì.

Rất xa, Đoạn Tiêu đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nàng vẫn mặc bộ y phục màu xanh giống như hắn nhìn thấy vào buổi trưa, chỉ là có thêm một cái áo choàng ngắn. Nàng đang ngồi trước chuồng heo, khóe miệng còn có một tia cười yếu ớt khi nhìn mấy con heo mập mạp đang tranh giành thức ăn nàng vừa mới đổ vào.

Đoạn Tiêu dừng bước, đứng ở xa xa nhìn nàng.

Rất xa, hắn tựa hồ nghe được Vân Thanh Thanh đang nói với mấy con heo mập mạp cái gì đó.

“Cũng là bọn ngươi tốt, không biết cái gì gọi là sầu. Không có việc gì thì lăn quay ra ngủ, đùa giỡn lăn lộn, thoải mái hơn ta nhiều....”

Thanh Thanh ngày ngày chăm sóc cho đám heo này, dần dần hình thành thói quen đem những thói hư tật xấu của Đoạn tiêu nói cho bọn nó:

“...... Đoạn lang, không đúng, cái tên Đoạn Tiêu ngu ngốc kia, uổng cho ta còn một lòng nhớ kỹ hắn, thế mà hắn lại đối với ta như vậy. Nhớ ngày đó, hắn không thèm điều tra rõ sự thật đã đem ta phán tử hình, cũng không biết người mắc tội tử còn có quyền gặp quan toà để kháng cáo, cứ tự mình quyết định, không thèm nghĩ đến cảm giác của ta liền bỏ ta mà đi......”

Còn chưa có nói xong, nàng bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một thanh âm trầm thấp:

“Đúng, ta không hiểu ngày đó vì sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Ta đã làm gì có lỗi với nàng, khiến cho nàng hận ta, bất chấp tất cả câu dẫn ta, một lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết?”

Thanh Thanh nhìn lại, chỉ thấy ‘Đoạn lang’ mà vừa rồi nàng còn tưởng niệm thần sắc phức tạp đứng ở nơi đó, một đôi mắt đen dính chặt vào người nàng.

Nàng hơi hơi kích động:

“Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta còn có việc, ta đi trước.”

Thanh Thanh rất nhanh nói xong mấy câu, xoay người muốn chạy đi, thình lình bị một cánh tay nắm lấy, Đoạn Tiêu nâng cằm của nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào chính mình:

“Nói mau, nàng hãy nói cho ta biết, đem những gì nàng muốn nói với ta toàn bộ đều nói hết ra, nói cho ta biết a. Thanh Thanh, nàng có biết ta thật sự không muốn đối xử với nàng như bây giờ......”

Đoạn Tiêu còn chưa nói xong, Vân Thanh Thanh mạnh mẽ tránh né hắn, trong mắt mang theo sự kích động, một chút điên cuồng cùng một tia hận ý, “Minh, Minh Vương, ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì, nô tỳ, nô tỳ là Tiểu Thanh, không biết Thanh Thanh mà ngài nói là ai? Ta không biết, xin ngươi thả ta đi, thực xin lỗi......”

Thân hình Đoạn Tiêu hơi run lên, tiếp theo đó sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh toát, hắn gắt gao nắm lấy cổ tay Thanh Thanh:

“Ta đã nghe hết, ngươi còn dám nói dối ta. Vân Thanh Thanh, ngươi cho rằng mình thay đổi bộ dáng, thay đổi giọng nói thì ta sẽ không nhận ra ngươi sao? Hừ.”

Đoạn Tiêu cười lạnh lùng:

“Loại nữ nhân dâm tiện vô sỉ như ngươi dù có hoá thành tro bụi Đoạn Tiêu ta vẫn có thể nhận ra!”

Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, thần sắc lãnh đạm:

“Ngươi buông, ta không phải Vân Thanh Thanh, ngươi không cần đánh đồng ta với người đó, thả ta đi......”

Đoạn Tiêu siết chặt cổ tay nàng:

“Ngươi đừng cho rằng ta không thể giết ngươi? Ngươi nghĩ ta không có ngươi thì không thể sống được hay sao?”

Hắn đẩy Vân Thanh Thanh về phía cây cổ thụ, bức nàng tựa lưng vào thân cây, một tay cầm lấy quần áo trước ngực nàng, một tay đem hai tay của nàng cố định ở sau lưng.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thanh Thanh khẩn trương trừng mắt nhìn hắn. Ánh mắt Đoạn lang hiện tại thật đáng sợ, hắn muốn làm gì? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Làm gì?” Đoạn Tiêu cười châm chọc:

“Loại nữ nhân dâm tiện như ngươi còn không biết ta muốn làm cái gì? Hừ, nếu ngươi không biết, ta liền làm cho ngươi xem.”

Thanh Thanh nhìn hắn muốn xé rách quần áo của mình thì trong lòng cả kinh. Không có khả năng, Đoạn lang của nàng làm sao có thể đối xử với nàng như vậy?

“Không được, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi không thể!!” Nàng cực lực phản kháng.

“Ta có thể! Ta là Đoạn Tiêu, ta là Minh Vương, ta vì cái gì không thể đối với ngươi như vậy? Cho dù ngươi là Vân Thanh Thanh thì sao? Cho dù ngươi là nữ nhân ta từng yêu thì thế nào? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không xứng! Một khi đã như vậy, ta cần gì phải đối với một nữ nhân như ngươi mà thương hương tiếc ngọc, ngươi nhớ kỹ cho ta. Mặc kệ ngươi là Vân Thanh Thanh hay là tiểu Thanh, ngươi vẫn chỉ là một nữ nhân dâm tiện, bất quá là công cụ để ta tiết dục mà thôi!”

“Ngươi...... Ngươi...... Đoạn Tiêu, ngươi muốn cưỡng gian ta?” Vân Thanh Thanh cười lạnh, chủ động nắm lấy cái yếm vứt trên mặt đất:

“Họ Đoạn kia, ngươi tới a?”

Đoạn Tiêu đình chỉ động tác, nhìn nàng một hồi lâu mới lạnh lùng mở miệng:

“Cút, đừng xuất hiện ở trước mặt ta.”

“Đoạn Tiêu, muốn tra tấn thì cứ việc đến. Chỉ cần ta nhíu mày một chút, ta sẽ không gọi là Vân Thanh Thanh!” Nàng nhặt quần áo của mình lên, nở nụ cười lạnh nhạt.

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc