Sau khi đến thăm thanh lâu được hai ngày, Thanh Thanh vẫn ở trong trạng thái do dự. Mộ Dung Thiên Lý đã thông qua khảo nghiệm, nàng rốt cuộc có muốn gả cho hắn không? Vốn tưởng gả cho hắn là một chuyện dễ dàng, không nghĩ đến khi quyết định lại khó khăn như vậy!
Gả? Không lấy chồng? Phiền a.
Thanh Thanh ghé đầu vào cái bàn bằng gỗ mun (cái bàn gỗ lim lần trước đã bị Vân Tĩnh bổ), đầu chống lên tay, thì thào tự hỏi:
“Chúa ơi, ta rốt cuộc có nên kết hôn không, rốt cuộc có muốn gả cho hắn không?”
“Tiểu thư, người lải nhải chuyện đó đã hai ngày rồi!”
Nhược nhi hảo tâm đề nghị:
“Hắn đã thông qua khảo nghiệm, tiểu thư còn do dự cái gì?”
Thanh Thanh nắm tay lại, nhẹ nhàng gõ lên bàn.
“Đúng là đã thông qua khảo nghiệm, nhưng mà...ta cùng hắn không có loé điện.”
Nàng đối với hắn chỉ có một chút cảm giác, đã vội nghĩ đó là mầm mống của tình yêu. Nhưng sau khi ở chung nhiều ngày, nàng mới phát hiện hảo cảm nàng dành cho hắn không phải tình yêu nam nữ. Nàng không có kinh nghiệm luyến ái, cho nên không phân biệt được các loại tình cảm.
“Điện? Có ý tứ gì?”
Rất khó vượt qua sự ngăn cách đến mấy ngàn năm, nàng không biết nên giải thích thế nào.
Thanh Thanh đứng thẳng dậy, không kiên nhẫn phất tay:
“Không nói nữa!”
Nàng dùng cằm chỉa chỉa cuốn sách trên bàn:
“Mang quyển ‘võ lâm dị văn lục’ đó đến đây.”
‘Võ lâm dị văn lục’, nghĩa giống như tên, chuyên ghi lại những chuyện thú vị trong võ lâm, là nàng dùng hai cây trâm vàng, năm viên trân châu mới có thể đổi được cuốn sách này từ lão già kể chuyện ở Nhã Tiên Cư. Lần thứ hai đến Nhã Tiên Cư, Nhược nhi không thấy mặt chính là vì đi mua cuốn sách này.
Ý định của nàng là mua một cuốn sách ghi lại những sự kiện quan trọng và những nhân vật nổi tiếng trong võ lâm. Dù sao nàng cũng đang ở trong giang hồ, hiểu được những tình huống trong đó là chuyện rất cần thiết. Ông lão kể chuyện đó chỉ có ‘võ lâm dị văn lục’, tuy không thể phù hợp với yêu cầu của nàng, nhưng dù sao có còn hơn không!
Kỳ thực cuốn sách này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, những người được ghi trong sách đều là danh nhân, ít ra cũng giúp cho nàng trong việc tìm hiểu tình hình trong giang hồ. Tất cả những chuyện về Mộ Dung Thiên Lý cũng được ghi lại trong sách.
Sau khi nàng mua quyển sách này về, tiểu thư mỗi ngày đều xem một lần.
“Không có việc làm thì xem sách.” Những chuyện trong sách làm cho nàng cảm thấy phấn khích, giống như đang xem tiểu thuyết võ hiệp vậy.
“Tiểu thư, người không có việc gì làm thì có thể đánh đàn, vẽ tranh, luyện chữ, tại sao cứ phải đọc sách?”
Thật sự rất buồn chán a!
“Không có hứng thú.”
Đánh đàn? Với kỹ thuật của nàng chỉ có thể chế tạo tạp âm. Vẽ tranh? Luyện chữ? Mỗi ngày đều làm như thế đã khiến cho nàng mất đi hứng thú.
“A.”
Nhược nhi phẫn nộ trả lời, xoay người đi ra ngoài.
Mới đi được vài bước, nàng giống như nhìn thấy quỷ, lập tức xoay người chạy về:
“Tiểu thư, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đến!”
Bọn họ đến đây nhất định không có ý tốt!
Thanh Thanh cười lạnh:
“Sợ cái gì? Các nàng có thể ăn thịt chúng ta sao?”
Hai nữ nhân kia sớm đã nên đến đây, kéo dài tới bây giờ coi như các nàng có kiên nhẫn.
Nhược nhi nóng nảy:
“Nhưng mà...”
Nàng từng thấy Đại tiểu thư bị Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư khi dễ, giờ không muốn lại nhìn thấy cảnh đó.
“Sợ cái gì? Đứng thẳng, xuất ra uy nghiêm.”
Thanh Thanh bỏ cuốn sách xuống, kéo vạt áo, cao ngạo giống như nữ hoàng. Đối đãi với hai nữ nhân không biết tốt xấu kia, nhất định phải xuất ra loại tư thế này.
Nhìn hai nữ nhân đi vào, Thanh Thanh cười vô lại :
“Hai vị tiểu thư cao quý, tại sao lại rảnh rỗi đến nơi ở của nô tỳ?”
Như Nguyệt trừng mắt liếc nàng một cái:
“Vân Băng Tâm, ngươi đừng đắc ý.” Sau khi thắt cổ không thành, lá gan càng lúc càng lớn!
Thanh Thanh ngẩng đầu lên:
“Ta có sao?”
Nàng đắc ý cười nói: “Ta không biết ngươi có ý gì, ta chẳng qua chỉ gả cho Mộ Dung đại ca, chuyện đó có gì mà đắc ý?”
Như Nguyệt thích Mộ Dung Thiên Lý, ngày đó trong bữa tiệc gia đình nàng đã sớm nhìn ra. Làm một người hiện đại, từng xem qua vô số nam nữ hoan ái. Một ánh mắt, một câu nói, nàng có thể biết được tâm tư Như Nguyệt!
“Ngươi...”
Như Nguyệt tức giận đến mức mặt đỏ bừng:
“Tiểu tiện nhân, ngươi cố ý.”
Rõ là đang cố ý, làm thế nào nàng biết được chuyện đó?
Thanh Thanh bình thản nói:
“Ta cố ý đoạt Mộ Dung đại ca mà ngươi thích, thế nào?”
“Ta nhìn trúng hắn trước.”
Như Nguyệt kích động hô lên. Mộ Dung Thiên Lý là một trong số ba chú rùa vàng trên giang hồ, làm sao lại bị đoạt đi dễ dàng như vậy?
Thanh Thanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng:
“Ngươi nhìn trúng hắn trước thì sao? Hắn thích ta chứ không thích ngươi.”
Như Yên giữ chặt Như Nguyệt đang kích động:
“Tiểu tiện nhân, ngươi dám đi tố cáo với mẫu thân, có phải muốn nếm mùi đau khổ hay không?”
Thật không nghĩ nàng lại có gan đi cáo trạng.
Tay Thanh Thanh để ở trước mũi phẩy phẩy vài cái:
“Rất thối a, có người thả khí. Không đúng, chắc là có người miệng phun ra phân.”
Cô ta nói nàng...Vân Như Yên nàng sống nhiều năm như vậy, ai không chiều chuộng nàng? Ai dám vũ nhục nàng như vậy? Bị Thanh Thanh khinh nhờn, tính cách ương ngạnh và kiêu ngạo của nàng lập tức lộ ra, một cái tát bay đến:
“Vân Băng Tâm, ngươi lớn mật!”
Như Yên giống như người điên, khuôn mặt dữ tợn, đương nhiên không còn khí độ của một mỹ nữ.
Thanh Thanh nhẹ nhàng tiếp được tay nàng, chậm rãi đứng lên, trên môi còn mỉm cười:
“Còn muốn đánh ta sao?”
Ánh mắt Thanh Thanh chợt loé, giọng nói nhất thời trở nên âm trầm:
“Thật xin lỗi, ta muốn đánh trả.”
Vừa nói chuyện, Thanh Thanh vừa buông tay Như Yên ra, lấy chưởng đối chưởng, liên tục đánh nàng lui về phía sau.
Như Nguyệt mau chóng đỡ lấy Như Yên:
“Tiểu tiện nhân, ngươi còn dám đánh trả, ta...”
Như Nguyệt giơ tay lên, chuẩn bị cho Thanh Thanh một tát.
Như Yên vội kéo tay nàng:
“Ngươi không phải đối thủ của nàng.”
Băng Tâm vốn không có võ công, phụ thân vẫn không cho phép nàng học võ công của Vân gia, làm sao nàng lại có nền tảng võ công thâm hậu như vậy?
Thanh Thanh vỗ vỗ tay:
“Không phải muốn đánh ta sao? Mau đánh đi.”
Ánh mắt của nàng trở nên hung tàn:
“Đến đi, Giang Nam song xu không phải luôn tự phụ có võ công cao cường sao? Khi dễ ta nhiều năm như vậy, hiện giờ như thế nào lại không động thủ?”
Thanh Thanh hướng bọn họ ngoắc ngoắc tay:
“Đến đây, ta muốn luyện tập!”
Chiêu này chuyên dùng để hù doạ người khác, nếu thực sự giao đấu, nàng không phải đối thủ của Giang Nam song xu!
Thanh Thanh giờ phút này giống như hung thần, gương mặt biến đổi, ánh mắt lãnh khốc, nếu nói nàng là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt thì tuyệt đối không có ai hoài nghi.
Giang Nam song xu quen sống dưới sự bảo vệ của cha anh, mặc dù danh tiếng trên giang hồ không nhỏ nhưng chưa bao giờ chính thức gặp phải loại người đại gian đại ác, vì thế ánh mắt lãnh khốc của Thanh Thanh khiến cho hai nàng cảm thấy sợ hãi, tuỳ lúc có thể co giò chạy trốn.
Thanh Thanh hung hăng uy hiếp:
“Còn dám đến chỗ ta diễu võ dương oai, cẩn thận ta đem những chuyện xấu của các ngươi nói ra ngoài. Các ngươi có nghe nói đến một vị tài nữ đối được ba vế đối ở Nhã Yên lâu, lại còn ra thêm sáu vế nữa hay không? Người đó chính là ta!”
Thanh Thanh khoanh tay trước ngực, khoé miệng giật nhẹ:
“Người kể chuyện ở Nhã Tiên Cư có quan hệ rất tốt với ta, tin rằng hắn sẽ rất thích tuyên dương việc xấu của hai ngươi.”
“Ngươi...”
Như Nguyệt chỉ tay vào mặt Thanh Thanh, một câu cũng không nói lên lời. Người kể chuyện ở Nhã Tiên Cư có một địa vị hết sức đặc biệt trên giang hồ, nếu chuyện xấu của các nàng bị tiếc lộ ra ngoài thì...
Như Yên tự biết đấu miệng không lại Thanh Thanh, lôi kéo tay Như Nguyệt, trợn mắt nhìn Thanh Thanh một cái:
“Đi!”
Các nàng tuyệt đối không chiếm được thế thượng phong!
Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, dứ dứ nắm đấm:
“Sao không đấu với ta? Trước khi bắt nạt ta cũng không hỏi xem ta là ai, qủa thực là tự chuốc lấy nhục nhã.” Cho dù muốn biết cũng không hỏi thăm được!
Nhược nhi nuốt nước miếng, một lúc lâu sau mới nói:
“Tiểu thư, người thật lợi hại!”
Đại tiểu thư của nàng quả thực rất mạnh mẽ, hai nữ nhân xấu xa kia rốt cuộc cũng gặp phải khắc tinh, cho đáng đời!
Như Nguyệt bị Như Yên lôi ra khỏi Tâm Viên giờ đang khóc sướt mướt:
“Tỷ, kéo ta làm cái gì? Ta muốn liều mạng với nàng.”
Như Yên trừng mắt nhìn nàng:
“Ngươi nghĩ mình có thể đấu lại nàng sao?”
Ngay cả nàng cũng không có khả năng đánh bại ả tiện nhân kia, Như Nguyệt làm sao có thể?
“Nàng rõ ràng không có võ công mà!”
Như Nguyệt giống như một đứa nhỏ xấu bụng, hung hăng dậm dậm chân. Nàng vốn là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ được nuông chiều sinh hư.
“Không biết.”
Như Yên khẽ nhíu mày, xinh đẹp giống như tiên. Đẹp thì có đẹp, nhưng lại là mỹ nhân có lòng dạ rắn rết.
Như Nguyệt cắn cắn môi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội hỏi:
“Có thể là do Đại ca dạy cho nàng hay không?”
Trong nhà này, chỉ có mình đại ca coi nàng ta là người.
Như Yên lắc đầu:
“Không phải, võ công nàng dùng không phải là võ học của Vân gia ta.”
Như Nguyệt giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, ủ rũ tựa vào thân cây: