Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 3 - Chương 17: Báo thù rửa hận

Trước Sau

break
edit : Jun

Tình trạng thân thể Thanh Thanh thật sự không được tốt, cho nên Bạch Mạn Điệp mang theo nàng đi cũng không nhanh, vì thế Mộ Dung Thiên Lý rất nhanh đã đuổi kịp các nàng.

Xe ngựa dần dần chạy chậm lại, Bạch Mạn Điệp vén rèm, từ trong xe ngựa nhô đầu ra, Vân Thanh Thanh nằm ở trong xe ngựa nhất thời xuất hiện ở trước mắt Mộ Dung Thiên Lý.

Lại một lần nữa gặp mặt, Mộ Dung Thiên Lý nhìn thấy Vân Thanh Thanh tiều tuỵ như vậy thì khiếp sợ đến mức không tài nào mở miệng. Hắn thật không dám tin tưởng, chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi, Vân Thanh Thanh cư nhiên có biến hóa lớn như vậy. Trên gương mặt xinh đẹp ngày xưa giờ đã mất đi vẻ tươi cười, ngay cả hai tròng mắt tối đen cũng là một mảng không khí trầm lặng.

"Thanh Thanh...... Ta......" Mộ Dung Thiên Lý há miệng thở dốc, giống như trong cổ họng đang bị vướng cái gì,muốn nói cũng nói không được.

Bạch Mạn Điệp nhìn thấy bộ dạng của hắn thì thở dài:

"Sao ngươi lại tới đây? Quên đi, ta cũng không hỏi, nếu ngươi đã theo tới thì cùng nhau đi đi."

Mộ Dung Thiên Lý nghe xong lập tức chạy tới hỗ trợ đánh xe.

Tuy Bạch Mạn Điệp có ý muốn dẫn Vân Thanh Thanh rời đi, nhưng những lời mà Công Tôn tiên sinh đã nói nàng ít nhiều cũng hiểu được đôi chút. Thế nên vừa rời khỏi Minh đảo, Bạch Mạn Điệp lập tức mua ngay một cỗ xe ngựa, dọn dẹp cho thật sạch sẽ. Vì chiếu cố Vân Thanh Thanh, Bạch Mạn Điệp còn mướn riêng một gã xa phu, cũng phân phó cho hắn nhất định phải đánh xe thật chậm.

Nàng tuy rằng tùy tiện nhưng cũng không ngu ngốc! Ít ra còn biết thưởng thức cuộc sống.

Mộ Dung Thiên Lý không có hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì hắn sợ sẽ làm cho Vân Thanh Thanh thương tâm. Dọc đường đi, dưới sự chăm sóc tận tình của hai người, khuôn mặt vốn gầy yếu tái nhợt của Vân Thanh Thanh cũng dần dần trở nên hồng hào.

Ước chừng đi hơn nửa tháng, bọn họ cuối cùng cũng đã về tới Vô Tranh sơn trang. Đám người Thủy Tịch Linh và Diệp Lăng Tương sớm đã chờ ở nơi đó lập tức tiếp lấy Vân Thanh Thanh, đem nàng đưa về phòng.

Trước đó không lâu, Bạch Mạn Điệp sau rời khỏi Minh Cung một khoảng thời gian đã lập tức dùng bồ câu đưa tin về Vô Tranh sơn trang, chỉ nói vài câu đơn giản chứ chưa kể rõ nguyên nhân, nàng chỉ nói Vân Thanh Thanh bị bệnh rất nghiêm trọng, để cho bọn họ chuẩn bị tốt tất cả.

Bạch Mạn Điệp sở dĩ muốn dẫn Vân Thanh Thanh đi là vì có một nguyên nhân quan trọng khác. Đó là Vô Tranh sơn trang có một Thủy Tịch Linh.

Nhiều người thì dễ làm việc, Vân Thanh Thanh rất nhanh được an bày thoả đáng, Thủy Tịch Linh lập tức vì nàng bắt mạch, sau đó kê đơn sắc thuốc. Vân Thanh Thanh nguyên bản mê man, nhưng vẫn bị mấy tiếng ồn ào to nhỏ của bọn họ làm cho bừng tỉnh. Mở to mắt liền nhìn thấy các vị tỷ tỷ cùng tỷ phu quen thuộc, lúc này mọi uỷ khuất liền dâng lên trong lòng, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Bạch Mạn Điệp nắm lấy tay nàng:

"Đừng khóc, nơi này là nhà của muội, trở về thì tốt rồi. A, hảo hảo nghỉ ngơi, Tam muội sẽ chữa khỏi bệnh cho muội. Nàng là ai a? Thần y. Ở hiện đại thì kêu là gì nhỉ?"

Vân Thanh Thanh gật gật đầu, lại nằm xuống.

"Đại tỷ, muội......"

"Cái gì cũng đừng nói, chờ thân thể muội khỏe hẳn, tỷ tỷ cùng tỷ phu nhất định sẽ đi báo thù cho muội, hảo hảo ngủ đi."

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trấn an để nhìn Vân Thanh Thanh.

Vân Thanh Thanh rốt cuộc có thể an tâm ngủ một giấc. Bởi vì nàng biết, nàng đã về nhà. Vô Tranh sơn trang chính là nhà của nàng, mỗi người ở đây đều là thân nhân của nàng. Nàng vốn là một bé gái mồ côi, có thể ở thế giới khác tìm được một đám thân nhân yêu thương mình như vậy, nàng còn có gì để hối tiếc đây?! Mang theo nụ cười ấm áp, Vân Thanh Thanh chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Đây là nụ cười đầu tiên Bạch Mạn Điệp nhìn thấy trên khuôn mặt Thanh Thanh kể từ ngày bọn họ rời khỏi Minh đảo, nàng tự nhiên cảm thấy được an ủi sâu sắc. Hoàn hảo, nơi này còn có hể hàn gắn lại vết thương trong lòng Thanh Thanh. Lập tức, nàng đắp chăn lên người Vân Thanh Thanh, tiếp đó cùng mọi người đi ra ngoài thương lượng xem nên đi báo thù như thế nào, đem bọn bại hoại này đánh cho răng rơi đầy đất.

***

"Đại tỷ, nói mau, rốt cuộc là ai dám đối đãi với Thanh Thanh như vậy? Ngươi nói mau đi, chúng ta cùng đi đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất, mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm, hoàn toàn thay đổi......" Diệp Lăng Tương phi thường không kiên nhẫn xoa xoa hai tay, xem bộ dáng hưng phấn của nàng thật sự có điểm khiến cho người ta hoài nghi, nàng là muốn báo thù hay muốn đi đánh nhau?!

Tố chất thần kinh của người này căn bản không giống như người bình thường.

Thủy Tịch Linh cũng là nóng lòng muốn thử, biểu hiện của nữ tử vốn lạnh như băng này khiến cho người ta thấy được nàng đồng dạng không thể để cho ŧıểυ muội của mình bị ức hiếp. Thật vất vả lắm mới có được một ŧıểυ muội đến thay thế nàng, vất vả mới có thể trở thành Tam tỷ, đương nhiên cần phải biểu hiện một chút khí khái của tỷ tỷ.

Lúc nàng còn làm muội muội cũng nhận được không ít chiếu cố rồi! Bất quá, nàng còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Mạn Điệp đã chặn lại:

"Tịch Linh sẽ không đi." Nàng đi, ai tới chiếu cố Vân Thanh Thanh?

"Vì sao?" Thủy Tịch Linh không hề tình nguyện. Cơ hội này là nàng thiên tân vạn khổ mới chờ được mà.

"Thanh Thanh còn cần muội chiếu cố, Công Tôn tiên sinh nói thân thể Thanh Thanh quá yếu, sống không được hai tháng." Bạch Mạn Điệp lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Nếu có hai chòm râu để cho nàng sờ một chút thì cực kỳ giống như mấy vị tiên sinh đa͙σ mạo.

Thủy Tịch Linh xem thường:

"Đại tỷ, tỷ nghĩ biệt hiệu thiên hạ đệ nhất độc y của muội là hư danh thôi sao?" Nàng am hiểu lấy độc trị độc, lấy độc làm thuốc, người trong giang hồ phong cho nàng một danh hiệu là đệ nhất độc y. Nàng muốn cứu người, còn có thể không cứu được sao.

Bạch Mạn Điệp nghe nàng nói như vậy trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Trên mặt tươi cười giống như một đóa hoa.

"Ta đã nói rồi mà, đệ nhất độc y của Vô Tranh sơn trang chúng ta là độc nhất vô nhị, không chỉ giải được mọi chất độc trong thiên hạ mà còn có một thân y thuật có một không hai trong cổ kim......"

"Được rồi, đại tỷ không cần tâng bốc nữa." Diệp Lăng Tương ngăn cản Bạch Mạn Điệp hiện đang ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt, nàng hiện tại rất cao hứng, có thể nói không ngừng, nhưng bọn họ không có thời gian nghe nàng tiếp tục lãng phí nước miếng. "Nhanh nói Thanh Thanh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta nhanh chóng đi báo thù cho nàng."

Mấy vị nam nhân bên cạnh đều là những nhân sĩ phi thường yêu vợ, bọn họ không nói chuyện cũng không đại biểu bọn họ không quan tâm Vân Thanh Thanh. Bọn họ chỉ cần nhìn, sau đó nghe theo chỉ thị, hoàn thành nhiệm vụ mà lão bà giao phó là được.

Mộ Dung Thiên Lý đứng ở một bên, nhìn những người trong Vô Tranh sơn trang mà giống như đang nhìn mấy người điên. Hắn càng ngày càng muốn làm rõ, vì sao một người bình thường như Vân Thanh Thanh lại có thể ở chung với đám người này.

Xem ra, hắn thực sự vẫn không hiểu rõ Vân Thanh Thanh a.

"Đến đây đến đây!" Bạch Mạn Điệp vẫy tay gọi mọi người túm tụm lại, sau đó bắt đầu kể lại những điều mà nàng biết, tiếp đó không đợi mọi người nghị luận đã phân công luôn nhiệm vụ.

"Lão Tam cùng Tam muội phu ở nhà hảo hảo chiếu cố Thanh Thanh, ta cùng lão Nhị đi điều tra rõ ràng, Thanh Thanh ở Minh Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người còn lại phải cố thủ Vô Tr

anh sơn trang, ta lo lắng Minh Vương Đoạn Tiêu kia, nếu hắn thật sự thích Thanh Thanh thì nhất định sẽ đến Vô Tranh sơn trang. Đến lúc đó, chắc chắn gặp phải các ngươi."

Bởi vì chuyện của Vân Thanh Thanh, Bạch Mạn Điệp thực sự tức Đoạn Tiêu, ngay cả tiếng đại ca cũng không thèm gọi.

"Không thể nào, Đoạn Tiêu hắn còn dám tới?" Diệp Lăng Tương kinh ngạc kêu to:

"Không có khả năng, nếu hắn dám đến, ta nhất định phải đem gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn đánh cho hoàn toàn thay đổi." Nữ nhân của Vô Tranh sơn trang ai nấy đều bị Bạch Mạn Điệp làm hỏng rồi, người nào cũng thích đánh mặt người ta.

Bạch Mạn Điệp thử nàng một chút:

"Ngươi có thể đánh được hắn sao?"

"Cái này......" Đương nhiên là đánh không lại. Bất quá, Diệp Lăng Tương nhìn lão công của mình rồi nói:

"Lão công của ta nhất định có thể."

"Lão công của ngươi có thể, lão công của ta càng có thể." Bạch Mạn Điệp cũng không cam yếu thế. Làm sao có thể để cho người ta nói lão công của mình kém được a. Bất quá hình như càng lúc nói càng xa chủ đề.

"Tuỳ Phong vị tất đánh không lại Đoạn Tiêu." Quả nhiên, Thủy Tịch Linh cũng gia nhập cuộc chiến.

"Nếu thực sự đánh không lại thì chúng ta quần ẩu! Như thế vừa có thể đánh bại hắn mà chúng ta lại không bị thương." Bạch Mạn Điệp trực tiếp đem giang hồ đa͙σ nghĩa ném xuống cống, vậy mà còn đắc chí không thôi.

Tiếp theo là mà biểu diễn của mấy vị nữ nhân. Chủ đề quả nhiên bị các nàng hoàn toàn ném ra sau đầu, ba vị phu quân hoàn mỹ nhìn thấy cũng không thể nói gì, đành phải xoay người rời đi làm chuyện của riêng mình. Lưu lại một mình Mộ Dung Thiên Lý hiện đang ngơ ngác nhìn ba nữ nhân xướng tuồng mà không biết làm sao.

***

Vui đùa là vui đùa, sự tình là sự tình. Tuy ba nữ nhân này bình thường có một vài sai sót ngẫu nhiên nhưng khi làm việc lại phi thường chuyên nghiệp. Rất nhanh, Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương đi đến Minh Cung, đi điều tra những sự tình liên quan đến Vân Thanh Thanh.

Hỗn Thế Ma Vương như hai nàng vừa xuất hiện, còn không đem Minh Cung làm cho long trời lở đất, đất rung núi chuyển a.

Mộ Dung lưu lại không biết nên làm cái gì. Nhìn thấy Vân Thanh Thanh bình thản nhìn mình, ngẫu nhiên lại cho hắn một nụ cười. Hắn cảm giác mình không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa. Mỗi một lần nhìn thấy gương mặt Vân Thanh Thanh, hắn rất muốn đánh Đoạn Tiêu một chút, nhưng võ công của hắn còn không mạnh đến mức có thể đem Đoạn Tiêu đánh ngã.

Hắn bất đắc dĩ cả ngày ở Vô Tranh sơn trang đi tới đi lui. Hắn không phiền, nhưng những người khác thấy phiền.

Rốt cục, có người bắt đầu bùng nổ.

"Sao lại có người không cảm thấy phiền a, suốt ngày đều ở trong này đi tới đi lui, hắn không phiền, còn chúng ta thì phiền muốn chết." Lưu Ly trợn trắng mắt.

"Ai bảo hắn yêu thích Tứ ŧıểυ thư, thật sự là đáng thương." Phỉ Thúy dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

"Hắn đáng thương?!" Lưu Ly cũng không đồng ý, "Tứ ŧıểυ thư chẳng phải là càng đáng thương, thật không nghĩ tới Minh Vương lại là người như vậy." Đại ŧıểυ thư nói quả không sai, nam nhân không thể chỉ xem vẻ bề ngoài. Họ Đoạn kia chính là một điển hình, siêu cấp điển hình. Xem ra tật mê trai của nàng cầm phải sửa lại. Thiên Cơ Các cái kia Đường chủ, lớn lên tuy rằng có điểm xấu, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một chủ quản cao cấp, có xe có phòng lại yêu thương lão bà, nàng thực sự không cần phải lo lắng.

Phỉ Thúy vỗ vỗ bộ ngực:

"Yên tâm đi, có chúng ta cùng ba vị ŧıểυ thư ở đây, Tứ ŧıểυ thư nhất định sẽ nhanh chóng khôi phục vẻ sáng sủa hoạt bát trước đây."

"Ta thật sự còn hoài niệm lúc Tứ ŧıểυ thư học khinh công a."

"Đúng vậy, khi đó Tứ ŧıểυ thư thật sự bị Nhị ŧıểυ thư ép buộc rất thảm......" Trèo tường? Đương nhiên thảm rồi.

***

Ảnh Tử theo Đoạn Tiêu một đường từ Minh Cung chạy tới Vô Tranh sơn trang.

Dọc đường đi, Đoạn Tiêu một câu cũng không nói. Ảnh Tử đi theo hắn, nhìn hắn ngày ngày uống rượu không ngừng thì cảm thấy lo lắng không thôi.

"Vương, ngài muốn làm gì?"

Đoạn Tiêu vẫn như trước ngồi trên lưng ngựa, một chút cũng không chú ý đến nàng. Đến lúc Ảnh Tử nghĩ hắn sẽ không trả lời nàng thì Đoạn Tiêu đột nhiên mở miệng.

"Ảnh Tử."

"Vâng."

"Ngươi đi theo bên người ta cũng lâu rồi nhỉ?"

"Vâng, Ảnh Tử từ nhỏ đã theo bên người Vương."

"Ngươi cho rằng ta là loại người gì?"

"Vương là người cường đại nhất trên đời."

"Còn gì nữa?"

"Lợi hại nhất, thông minh nhất, là người mà Ảnh Tử tôn kính." Ảnh Tử nói rất thật lòng, hoàn toàn có thể từ ánh mắt của nàng nhìn ra nàng đối với Đoạn Tiêu là một lòng sùng bái.

Đoạn Tiêu lại ngửa đầu uống rượu, tuy rằng vẻ mặt suy sụp nhưng mỗi một động tác vẫn tiêu sái như cũ.

"Ha ha......" Đoạn Tiêu cười vài tiếng, trong tiếng cười tràn ngập sự bi thương.

"Một kẻ khốn khiếp như ta. Ta đã đối đãi với người mình yêu như thế, lại còn không tin tưởng nàng, vậy mà ngươi vẫn còn tôn kính ta hay sao?! Vẫn còn sùng bái ta?! Ha ha...... Đây quả thực là chuyện nực cười nhất trên đời...... Nực cười a......"

"Vương......" Ảnh Tử phi thường lo lắng nhìn Đoạn Tiêu ở trên lưng ngựa cười như điên dại.

"Ngài có khỏe không?"

"Hảo, hảo, ta tốt lắm." Đoạn Tiêu thu hồi khuôn mặt tươi cười:

"Ta thực ngu ngốc có đúng không? Ảnh Tử. Ta ngu xuẩn đến mức ngay cả lời Thanh Thanh nói cũng không tin, ngược lại cho rằng đó là lỗi của nàng. Ta không phải rất xấu sao? Ảnh Tử, ngươi tin tưởng ai? Thế giới này có người mà ngươi tin tưởng sao?"

"Có." Giọng nói của Ảnh Tử vô cùng kiên định, "Người ta tin tưởng chính là Vương. Ta tin tưởng ngài, tín nhiệm ngài, trung thành với ngài, một lòng không đổi."

Ảnh Tử trả lời hoàn toàn ngoài dự kiến của Đoạn Tiêu. Mà giọng nói của nàng lại kiên định cùng cố chấp, lại càng khiến cho hắn động dung. Bởi vì điều này làm cho hắn nhớ tới Vân Thanh Thanh. Nàng cũng từng nhìn hắn không oán không hận, nàng còn từng thẹn thùng và kiên định nói thương hắn.

Đoạn Tiêu đột nhiên buông bầu rượu trong tay, ảm đạm nhìn Vô Tranh sơn trang ở phương xa rồi nói:

"Ta không biết nên nói như thế nào, ta cũng không biết làm sao để vãn hồi Thanh Thanh. Ta biết sai rồi, ta đã phạm vào điều tối kỵ trong tình yêu, đó là không tin tưởng nàng. Ta thậm chí cũng phạm vào tối kỵ trong lúc sống chung với mọi người, ta không tin bất luận kẻ nào. Chẳng những không tín nhiệm nàng, còn tự tay xoá sạch cốt nhục của ta và nàng, cho dù nàng không hận ta thì ta cũng hận chính mình! Ta còn không tìm được lý do để tha thứ cho chính mình thì làm sao có lý do để khẩn cầu nàng tha thứ?"

Đúng vậy, Đoạn Tiêu không tin bất luận kẻ nào. Bởi vì hắn không biết chính mình nên tin tưởng ai. từ nhỏ đã bị người ta bỏ rơi. Vết thương lòng của hắn vẫn còn tồn tại dù đã qua rất nhiều năm, cho dù được Công Tôn tiên sinh chiếu cố cũng không thể lành lại.

Nếu không có sự xuất hiện của Vân Thanh Thanh thì cho tới bây giờ hắn cũng không biết trong lòng mình còn có một vết thương lớn như vậy, giống như một cái động đen ngòm. Chính vì vết thương đó làm cho hắn không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, cũng không có biện pháp toàn tâm toàn ý để yêu một người.

Nhưng hiện tại, Vân Thanh Thanh dùng tình cảm kiên định và chân thành của nàng làm cho hắn cảm động. Cũng hoàn toàn nói cho hắn biết, giữa bọn họ giờ này đã bị ngăn cách bởi một hố sâu vạn trượng, hắn hoàn toàn không có khả năng để vượt qua.

Trừ phi......

"Vương, phía trước chính là Vô Tranh sơn trang." Ảnh Tử hợp thời nhắc nhở Đoạn Tiêu. Mà Đoạn Tiêu cũng bắt đầu chuẩn bị đối mặt với Vân Thanh Thanh, tuy rằng hy vọng thực xa vời, nhưng hắn cũng muốn dùng hết sức mình đi tranh thủ lấy một tia hy vọng.

"Nhanh như vậy đã đến." Trong lòng Đoạn Tiêu có chút sợ hãi. Trong cuộc đời của hắn đã trải qua nhiều đau khổ, cho dù có xưng bá võ lâm, là thiên hạ vô địch, cũng chưa từng có chuyện gì khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi. Mà lúc này đây, khi sắp đối mặt với Vân Thanh Thanh lại làm cho hắn sợ đến phát run.

Hắn cũng không phải không có can đảm của nam nhân, cũng không phải không dám đối mặt với nữ nhân, không dám đối mặt với sai lầm của chính mình, không dám khẩn cầu nữ nhân mà mình yêu tha thứ. Hắn là sợ những lỗi lầm mà hắn đã gây ra sẽ khắc sâu trên người Vân Thanh Thanh, khiến cho hắn mỗi khi nhìn đến lại cảm thấy hối hận khôn nguôi.

Làm một nam nhân, hắn có dũng khí cùng can đảm để thừa nhận sai lầm, thừa nhận trừng phạt. Nếu ngay cả đều này hắn cũng làm không được thì có đức gì để thống trị giang hồ, lại có đức gì để có thể được võ lâm đệ nhất tài nữ tha thứ.

Lúc hắn hạ quyết tâm đến tìm nàng, hắn cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Nhưng thời điểm thật sự đến nhận tội chịu đòn, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng. Ai, hắn cũng là phàm nhân a. Cho dù là võ công cái thế, tài hoa mưu trí cùng siêu nhân nhất đẳng, cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi. Tựa như một nam nhân cầu hôn nữ nhân mà mình yêu, bọn họ cũng sợ hãi nữ nhân đó sẽ không đáp ứng. Khi một nam nhân chân thành thỉnh cầu sự tha thứ của người yêu, cho dù có thất bại đến ngàn lần, nhưng một khi có cơ hội, bọn họ sẽ lại một lần nữa tiến lên. Giống như Đoạn Tiêu lúc này, bởi vì hắn biết cho dù có chuẩn bị tốt đến đâu, cho dù đi thỉnh tội ngàn lần thì Vân Thanh Thanh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.

Cho nên, hắn phải nghĩ ra một biện pháp.

"Ảnh Tử."

"Dạ."

"Buổi tối hôm nay chúng ta không đi Vô Tranh sơn trang, ngươi đi trước điều tra một chút, trở về nói cho ta biết kết quả rồi sẽ quyết định sau." Đoạn Tiêu nói xong lại cảnh báo cho nàng:

"Mỗi người trong Vô Tranh sơn trang đều rất lợi hại, ngươi cần phải cẩn thận."

"Vâng, Ảnh Tử biết." Tuy rằng võ công của Ảnh Tử hơi kém nhưng khinh công vẫn còn dùng được. Hơn nữa với tình cách của nàng rất thích hợp để đi làm trinh sát.

Đoạn Tiêu hơn nửa đường đến đây đều suy nghĩ xem nên làm cái gì mới có thể tranh thủ được cơ hội để Thanh Thanh có thể tha thứ cho hắn. Đây cũng chỉ là cơ hội mà thôi, về phần tương lai nàng có thể thật sự tha thứ hắn hay không thì trong lòng hắn cũng không nắm chắc được phần nào.

Bất quá, hắn đã chuẩn bị trường kỳ tác chiến, ngay cả Minh Cung đều giao cho Ám Dạ quản lý thay, hắn phải ở lại nơi này, nhất định phải dùng mọi biện pháp để lấy được sự tha thứ của

Vân Thanh Thanh.

Từ nay về sau cũng chỉ có thể đến đâu tính đến đó .

Lúc này, Đoạn Tiêu sau khi ở bốn phía Vô Tranh sơn trang đánh giá một phen thì quay đầu ngựa đi đến thôn xóm phụ cận.

***

Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương tưởng tượng đến chuyện đánh người thì lòng bàn tay nóng rần lên, dọc đường ra roi thúc ngựa chạy thẳng một mạch đến Minh Cung. Hai nàng đi so với Đoạn Tiêu còn nhanh hơn, tuy nhiên bọn họ lại không đụng nhau trên đường, đúng là do số trời an bài. Hai người đi vào bến tàu, tìm đến thuyền của Minh Cung mà nhảy lên. Nếu là đụng tới người nào không vừa mắt, liền ra quyền tung cước đánh cho một trận.

Sau khi đến Minh Cung, hai người cùng nhau thương lượng một chút.

"Chúng ta không thể trực tiếp ra mặt, như thế khẳng định không hỏi ra được cái gì." Bạch Mạn Điệp nói.

"Không sai." Diệp Lăng Tương phụ họa.

"Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, như đi vậy không bị người giam giữ mới là lạ. Đại tỷ, ngươi nói làm sao bây giờ?" Diệp Lăng Tương tùy tiện ghét nhất là phải động não, có Bạch Mạn Điệp ở đây, làm sao nàng có thể hao phí tế bào não a.

"Ngươi là albumin ," Bạch Mạn Điệp trừng mắt liếc nàng một cái. "Như vậy đi, chúng ta phân công nhau đi đến chỗ ŧıểυ cung nữ cùng bọn hạ nhân tìm hiểu tin tức, những kẻ hay buôn chuyện đó nhất định sẽ biết rất tường tận a, chúng ta nhất định có thể ở nơi nào đó nghe được những chuyện mà chúng ta muốn biết." (Albumin nguyên văn là đản bạch chất, lòng trắng trứng. Ý Bạch Mạn Điệp nói Diệp Lăng Tương giống như quả trứng không có lòng đỏ hay là người không có não)

"Hảo, ta đi." Diệp Lăng Tương nói xong cũng không đi ngay mà cực kỳ nghiêm túc nói với Bạch Mạn Điệp:

"Đại tỷ, không cần bảo ta là albumin, ta đã rất tiến bộ rồi, hiện tại đã là ŧıểυ Bạch." (nghĩa là hơi ngốc một chút thôi)

"Ha ha......" Bạch Mạn Điệp che miệng lại, vụng trộm cười to ba tiếng. Sau đó phi thường đứng đắn hướng về phía Diệp Lăng Tương nói:

"Không sai, không sai, ngươi nói đúng, ngươi hiện tại là ŧıểυ Bạch, không phải albumin. Tốt lắm, ngươi nhanh đi đi."

"Tốt lắm, ta đi." Sau khi Bạch Mạn Điệp xác nhận Diệp Lăng Tương đã rời đi mới làm càn cười ha hả.

***

Nữ nhân quả nhiên rất thích buôn chuyện. Không cần chờ lâu, Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương liền mang theo một lượng tin tức lớn về trao đổi với nhau.

"Có người nói, Đoạn Tiêu có một nữ nhân tên là Hương Ngưng, thường xuyên áp bức Thanh Thanh, có một lần còn ở trước mặt Đoạn Tiêu đánh Thanh Thanh......" Bạch Mạn Điệp trước xuất ra một cái tin tức.

Diệp Lăng Tương cũng không yếu thế, tiếp lời:

"Ta bên này nghe được, trong cung còn có hai ả kỹ nữ, một người tên là Liên Hoa, người kia tên là Phán Phán, nghe nói cũng từng đi khi dễ Thanh Thanh, bất quá sau đó lại bị Thanh Thanh đánh."

"Còn có," Bạch Mạn Điệp chỉ vào chính mình nói, "ŧıểυ nha đầu trong phòng giặt nói trong cung còn có một cung nữ tên là Hoa Đào, là nữ tì bên người Đoạn Tiêu, đối với Thanh Thanh cũng có thành kiến...... Cái tên kêu Ngô Giang kia từ đầu tới cuối chính là người bị hại, nghe nói vì lương tâm rất tốt nên khi Hoa Đào thêm mắm dặm muối nói Thanh Thanh thực thảm thì tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả lại biến thành cẩu hùng cứu mỹ nhân. Phạm vào đại sai, nhưng vì muốn cứu Thanh Thanh, quên đi."

"Còn có......" Diệp Lăng Tương lại nói tiếp một sự kiện.

Hai người nói tới nói lui suốt cả nửa ngày, rốt cục nói hết những chuyện lớn nhỏ có liên quan đến Vân Thanh Thanh trong khoảng thời gian nàng ở Minh Cung.

"Thế nào? Toàn bộ đã rõ cả chưa?"

"Rõ rồi." Diệp Lăng Tương hỏi Bạch Mạn Điệp, "Đại tỷ, chúng ta đi đối phó với nữ nhân nào trước a? Ta hiện tại hận đến mức không thể đem bọn họ đánh cho mặt sưng thành đầu heo, ta xem bọn chúng còn dám kiêu ngạo, còn muốn khi dễ ŧıểυ muội của chúng ta nữa hay thôi, lá gan thật lớn a." Người của Vô Tranh sơn trang không thể bị bắt nạt.

"Đúng vậy đúng vậy, nàng nhất định sống lâu quá rồi, chưa biết chết là như thế nào." Bạch Mạn Điệp dùng ngôn ngữ hiện đại để nói.

"Nàng đương nhiên không chết, nếu chết còn có thể khi dễ ŧıểυ muội của chúng ta sao." Diệp Lăng Tương không nghe biết ý tứ Bạch Mạn Điệp.

"ŧıểυ Bạch." Bạch Mạn Điệp không nói gì.

"Đại tỷ, ta là Diệp Lăng Tương."

"Ta biết." Bạch Mạn Điệp càng không có gì để nói.

"Chúng ta chạy nhanh hành động đi, trước đi đối phó nữ nhân kêu Hương Ngưng kia."

"Ta nghe nói nàng đang mang thai......"

"Phải không?" Bạch Mạn Điệp đầu óc vừa chuyển, "Đi thăm dò xem đứa nhỏ kia có phải là của Đoạn Tiêu hay không?"

"Đại tỷ, chẳng lẽ ngươi hoài nghi?" Diệp Lăng Tương kinh ngạc nói.

"Không có khả năng!"

"Tại sao lại không thể!" Bạch Mạn Điệp biện giải, "Ngay cả nữ hài tử tốt như Thanh Thanh bọn họ còn có thể hoài nghi, vì sao chúng ta không thể hoài nghi nữ nhân đến từ thanh lâu như Hương Ngưng? Nếu thật sự điều tra ra, nhất định phải dùng nhân chi đa͙σ hoàn ký nhân chi thân." (câu này có nghĩa tương tự như gậy ông đập lưng ông)

"Có ý tứ gì?!"

"Ngu ngốc, còn không biết đi làm việc."

"A."

***

Ngày thứ hai, Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương một đường xông thẳng đến nơi ở của Hương Ngưng.

Bạch Mạn Điệp nhìn hoa lâu kia xinh đẹp mà phi thường không thoải mái:

"Đoạn đại ca làm sao có thể đem hoa lâu tốt như vậy cấp cho nữ nhân kia ở, thực sự là giận đến tím ruột tím gan." Địa phương tốt như vậy, cấp cho nữ nhân kia quả thực là lãng phí a!

Diệp Lăng Tương kỳ quái hỏi nàng:

"Đại tỷ, ngươi không phải nói từ nay về sau sẽ không bao giờ kêu Đoạn Tiêu là Đoạn đại ca nữa hay sao? Như thế nào hiện tại lại bảo hắn đại ca?" Nàng đối với nam nhân khốn khiếp kia đã tức đến hết chỗ nói .

"Ách...... Thuần túy nói sai, nói sai......" Bạch Mạn Điệp có điểm xấu hổ, lập tức chuyển sang đề tài khác:

"Chúng ta vào đi thôi."

Hai người đi đến cửa hoa lâu, chỉ thấy trong ngôi đình nhỏ ở hoa viên đang có năm ba ŧıểυ cung nữ hầu hạ một vị hoa phục nữ tử. Nữ tử bộ dạng xinh đẹp động lòng người, hoa phục tinh xảo làm hiện lên dáng người hoàn mỹ, trừ bỏ...... Nhìn kỹ đi, bụng hình như có chút nhô lên.

"Chính là nàng." Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi đến chỗ Hương Ngưng.

Giờ phút này Hương Ngưng đang cùng Hoa Đào nói chuyện ngày đó đuổi Vân Thanh Thanh đi, nói đến mức hưng phấn, còn kiêu ngạo cười to. Vẻ tươi cười này trong mắt Bạch Mạn Điệp khiến cho nàng thập phần khó chịu, hận không thể lập tức đi lên đánh cho nữ nhân này trở thành đầu heo.

"Các ngươi...... Muốn làm gì?" Vài ŧıểυ cung nữ canh giữ ở bên ngoài đột nhiên nhìn thấy hai nữ nhân xông thẳng đến chỗ các nàng, bộ dáng kia tựa như bọn họ thiếu các nàng tiền.

"Tránh ra." Diệp Lăng Tương đơn giản vung tay lên, xoát xoát liền đem hai cung nữ ngoài cùng đánh cho răng rơi đầy đất. Sau khi đánh xong, Diệp Lăng Tương còn đứng đó tạo dáng. Xem ra Bạch Mạn Điệp dạy dỗ càng ngày càng tốt, ngay cả vẽ mặt cũng bị nàng luyện thành một bộ động tác chuyên nghiệp.

Bên này đánh nhau lập tức hấp dẫn sự chú ý của Hương Ngưng và Hoa Đào. Hương Ngưng đứng lên, hướng bên này nhìn qua.

Là các nàng!

Không sai! Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương từng ở thời điểm Đoạn tiêu vừa trở lại Minh Cung tìm đến gặp hắn một lần. Lúc ấy, Đoạn Tiêu đang cùng đám người Hương Ngưng tình tự, Bạch Mạn Điệp tùy tiện tiến vào, lúc ấy Đoạn Tiêu còn nói với các nàng đây là muội muội của hắn, là Minh Cung ŧıểυ công chúa.

Nàng không biết ŧıểυ công chúa kiêu ngạo và ương ngạnh này đến nơi đây làm cái gì?

"Đại tỷ, ngươi xem nên bắt đầu như thế nào?"

Bạch Mạn Điệp đến gần cũng nhận ra Hương Ngưng, nhớ tới nữ nhân này mình cũng có gặp qua một lần liền cảm thấy thực hối hận sao lúc ấy không hung hăng giáo huấn nàng một chút. Bạch Mạn Điệp nhận ra Hương Ngưng, tự nhiên Diệp Lăng Tương cũng nhận ra.

Đảo mắt, Bạch Mạn Điệp nhìn đến Hoa Đào ở phía sau Hương Ngưng, trực giác cho thấy hình như đã gặp qua ở nơi nào, chỉ là nhất thời nhớ không ra.

"Còn nói gì nữa, không cần khách khí với nàng, chỉ cần không đánh chết nàng là được rồi."

Hương Ngưng vừa nghe liền sợ tới mức nhất thời lông tóc dựng đứng lên:

"Ngươi, ngươi, các ngươi muốn làm gì?"

Nàng không có nghe lầm chứ? Vừa rồi các nàng hình như nói muốn đánh chết nàng? Các nàng vì cái gì muốn làm như vậy?

"Hương Ngưng là cái thá gì? Không biết chúng ta vì sao muốn đánh ngươi?" Bạch Mạn Điệp phi thường có bình tĩnh giải thích cho nàng.

"Biết Vân Thanh Thanh không? Chính là nữ tử từng bị ngươi đánh, ngươi còn nhớ rõ chính mình đánh nàng bao nhiêu phát không?"

"Không, không, không phải ta......" Hương Ngưng đột nhiên nhớ tới người đang tươi cười cùng nàng nói chuyện chính là nữ nhân ngày xưa đến chất vấn Minh Vương vì cái gì lại đối xử với Vân Thanh Thanh...... Đúng, nàng có quan hệ với Vân Thanh Thanh, là người thân của nàng sao?

"...... Là nàng," Ở thời điểm sinh mạng gặp nguy, Hương Ngưng tự nhiên muốn bảo vệ bản thân, vì bảo hộ chính mình đương nhiên không tiếc bán đứng người khác.

"Chính là nàng...... Là nàng đánh......"

"Hương Ngưng cô nương, ngươi......" Hoa Đào vừa thấy mình bị Hương Ngưng đẩy ra đứng mũi chịu sào thì nhất thời tức giận muốn đá cho nàng một cước.

"Không phải là do ta, đều là chủ ý của nàng, các ngươi muốn tìm người tính sổ, ta không chịu trách nhiệm......"

Chỉ bằng lí do thoái thác này, Bạch Mạn Điệp liền kết luận cung nữ này cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì.

"Ngươi chọn người nào?" Ánh mắt Bạch Mạn Điệp thản nhiên đảo qua các nàng.

Diệp Lăng Tương rất ăn ý, chỉ vào Hoa Đào đang muốn chạy trốn nói:

"Ta chọn nữ nhân này." Trắng trắng mềm mềm, đánh nhất định sẽ rất thoải mái.

"Tốt lắm, chuẩn bị khởi công." Hai người, một người đi đến chỗ Hương Ngưng, một người đi về phía Hoa Đào.

Bạch Mạn Điệp đứng ở trước mặt Hương Ngưng:

"Biết bà cô của ngươi là ai chăng? Cô nương ta năm đó là xã hội đen, danh xưng Vô Ảnh La Sát, La Sát a...... Thoái ẩn giang hồ, hậu nhân xưng ta là Vô Tranh sơn trang Đại ŧıểυ thư, cũng gọi là Đại phu nhân, cũng có người bảo ta là trang chủ. Thế mà ngươi còn dám đụng đến người của Vô Tranh sơn trang bọn ta, ngươi đánh Thanh Thanh bao nhiêu bạt tai, ta chẳng những phải đòi lại, còn muốn ngươi hoàn trả gấp bội."

"Ngươi khôn

g thể, không thể đánh ta như vậy, Minh Vương, Minh Vương mà biết nhất định sẽ không bỏ qua ngươi......" Hương Ngưng hoảng sợ nói lung tung một mạch.

"Hắn biết thì thế nào, đừng nói ngươi, ngay cả hắn ta cũng phải đánh, ngươi đánh Thanh Thanh mười phát đúng hay không? Hôm nay ta sẽ bắt ngươi hoàn trả gấp mười......"

Gấp mười ! Chính là một trăm cái tát ! Hương Ngưng không dám tưởng tượng mặt mình sau khi bị đánh một trăm cái tát, kia, kia quả thực vô cùng thê thảm. Không được, chạy mau. Đương nhiên, nàng mau cũng không có khả năng mau hơn Bạch Mạn Điệp.

Bạch Mạn Điệp đi lên bắt lấy nàng, ba ba ba, sét đánh liên hoàn chưởng giống như mưa rơi xuống. Nhất thời, Hương Ngưng cảm thấy trên mặt mình vừa nóng vừa đau, càng ngày càng đau, đau đến mức nàng khóc ầm lên, đến cuối cùng toàn mặt đều chết lặng, trên cơ bản ngay cả ánh mắt cái mũi đều nhìn không thấy.

Lại nhìn Diệp Lăng Tương bên này, người của Minh Cung nhiều ít gì cũng có chút võ công, bao gồm cả Hoa Đào. So với Hương Ngưng, Hoa Đào có ưu thế là võ công, nhưng võ công của Diệp Lăng Tương trước mặt lại không biết cao hơn nàng đến bao nhiêu lần, nàng chỉ là một đĩa cơm nhỏ, cao cũng không vượt quá mặt bàn. Nàng chạy trốn càng khiến cho Diệp Lăng Tương tăng thêm không ít hứng thú, một chút cũng không giúp cho nàng giảm bớt số lượng những cái tát.

"ŧıểυ nha đầu, Vô Tranh sơn trang Tứ ŧıểυ thư cũng dám đánh, không muốn sống nữa chăng? Lão nương hôm nay không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, ta sẽ không kêu Diệp Lăng Tương......"

Ba ba ba, Hoa Đào bị đánh cho nổ đom đóm, trời đất đều xoay tròn. Trên mặt đau đến chết lặng, chỉ chạm nhẹ một chút cũng đau thấu trời. Lúc này trong lòng nàng căm hận Hương Ngưng, đều là do nữ nhân làm hại mới có thể khiến cho nàng bị đánh thành như vậy. Sau này làm sao nàng còn dám gặp ai nữa chứ!

Hương Ngưng, ta hận ngươi chết đi được!

Nỗi tức giận trong lòng Hoa Đào bùng phát, miễn cưỡng mở to mắt, khi tìm được vị trí của Hương Ngưng liền đánh thẳng về phía trước."Bùm" Một tiếng, hai người va chạm vào nhau, Hương Ngưng đang khóc lóc bị Hoa Đào đẩy ngã. Không chỉ như thế, còn không cẩn thận để cho bụng đập phải cạnh bàn, nhất thời khiến cho nàng đau đến mức nằm trên mặt đất lăn lộn.

Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương đầu tiên là kinh ngạc nhìn Hương Ngưng cùng Hoa Đào trở mặt thành thù, tiếp theo nhìn hai người xông vào đánh nhau, tiếp nữa nhìn thấy Hương Ngưng nằm trên mặt đất lăn lộn, giữa hai chân còn thấy một dòng máu tươi đang chảy ra.

"Ta...... Ách...... Đau quá...... Cứu...... Cứu cứu...... Ta......"

Thiết, ai để ý nàng a!
break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc