"Nguyệt Trần, ngươi có chuyện gì muốn tìm ta?" Vừa về tới hoàng cung, Tào Thịnh liền nghe thái giám báo nàng muốn gặp hắn. Vội vàng phê xong tấu chương, hắn liền vội vội vã chạy tới Thiên Hoa điện.
"Hoàng thượng, ta muốn gặp tiểu Hàng - tỳ nữ cận thân của ta trước kia." Lâm Vũ quỳ hai đầu gối xuống, nhàn nhạt nói ra.
"Ngươi đã nhớ ra rồi?" Tào Thịnh vội vàng tiến lên nâng nàng dậy, nhưng không nghĩ nàng lui về phía sau, cố ý kéo ra khoảng cách của hai người.
"Đúng vậy, tất cả đã qua trong quá khứ ta đều đã nhớ tới."
"Không nên vọng tưởng rời đi ta!" Hắn kéo nàng vào trong ngực, chỉ sợ nàng sẽ lập tức biến mất, "Trừ đó ra, yêu cầu của ngươi ta đều thỏa mãn."
"Hoàng thượng, ta. . . . . ."
Không chờ nàng nói xong, hắn liền dùng môi ngăn nàng lại, nàng càng giãy dụa hắn càng p6m chặt, hơi thở vương giả kiêu ngạo trên hết bao quanh nàng như cuồng phong như mưa to, như muốn dung nhập cả người nàng vào trong thân thể của hắn, làm nàng không thể hô hấp. Cho tới sau khi hắn rời đi, trong óc của nàng vẫn quanh quẩn lời nói của hắn thật lâu: "Đừng xa cách ta!"
"Tham kiến nương nương!"
"Không cần đa lễ, đứng lên đi!"
Tiểu Hàng ngẩng đầu lên, "Tỷ tỷ! Thật sự là ngươi!"
Lâm Vũ khẽ mỉm cười, "Ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe, hắn đối với ta rất tốt, chúng ta chờ tỷ tỷ trở lại."
"Ừ" chú ý tới búi tóc của thiếu nữ chưa lập gia đình nàng vẫn ghim, nàng không khỏi hỏi: "Các ngươi còn chưa thành thân?"
Tiểu Hàng đỏ mặt lên, "Chúng ta phải đợi người trở lại mới thành thân."
"Được! Ngày mai ngươi mang Nghiêm Thanh đến, ta muốn gặp hắn."
"Tỷ tỷ. . . . . ."
Lâm Vũ mỉm cười, "Các ngươi đều đi xuống đi, ta có lời muốn nói riêng với muội muội."
"Vâng"
Thấy những người liên can đều đã rời đi, nàng kéo tiểu Hàng vào trong nội thất.
"Tỷ tỷ, ngươi thật muốn gả cho hoàng thượng sao? Vậy Phó công tử hắn?"
Lâm Vũ lắc đầu một cái, vừa nhắc tới Tử Minh, nàng liền cảm thấy trong lòng đau xót, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm hao tổn tinh thần, nàng định thần lại: "Tiểu Hàng, ta không muốn làm hoàng hậu, ta muốn rời đi hoàng cung."
"Tỷ tỷ. . . ." Tiểu Hàng kinh dị nhìn nàng, ngay sau đó lo âu lắc đầu một cái, "Hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, làm sao rời đi?"
"Điều này cần dựa vào Nghiêm Thanh trợ giúp."
"Đúng nha! Sao ta không nghĩ tới, hắn từng là Đại Nội Thị Vệ đấy."
Mặc dù nàng không muốn liên lụy người khác, nhưng hôm nay chỉ có thể dựa vào Nghiêm Thanh. "Cho nên, nhất định bảo đảm hắn chỉ trung thành với chúng ta."
"Tỷ tỷ, điểm này ngươi yên tâm đi, bây giờ hắn toàn tâm toàn ý đi theo ta."
Lâm Vũ gật đầu một cái, "Ngày mai ngươi cùng hắn vào cung, ta sẽ nói với các ngươi kế hoạch chi tiết."
"Được!"
Màn đêm buông xuống, Tào Thịnh đang phê duyệt tấu chương trong Hoa Tiển cung.
"Hôm nay nàng có gì lạ?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu Hàng muội muội nương nương tới thăm, hai người hàn huyên một canh giờ, ngày mai nương nương cho đòi muội phu của nàng —— Nghiêm Thanh vào cung."
"Ừ, tiếp tục giám thị nhất cử nhất động Thiên Hoa điện."
"Dạ!"
Khép lại tấu chương, Tào Thịnh đi ra cửa điện, nghiêng nhìn trăng sáng trên trời, mặc dù tâm có giai nhân, nhưng hắn không nóng nảy đi gặp nàng. Hắn có kiên nhẫn, đợi đến sau khi bọn họ thành thân rồi, lấy nàng thành thê tử chính thức của hắn, hoàng hậu độc nhất vô nhị thiên hạ. Thứ hắn muốn, không có gì không chiếm được!
Nơi xa vang lên tiếng chuông, cường điệu đại nghi thức sắp cử hành.
Trong Thiên Hoa điện giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, "Nương nương, chưa tới mấy canh giờ chính là ngày đại hỉ rồi, tối nay ngài nghỉ ngơi thật tốt, nếu không ngày mai có thể mệt mỏi đấy." Cung nữ Tiểu Hoa vừa vội vàng tháo trang sức cho nàng vừa nói.
"Hôm nay các ngươi đều bận rộn hỏng, đều lui ra đi, dưỡng tốt tinh thần, tránh cho ngày mai ra sai lầm." Lâm Vũ xoay người cho lui thị nữ khác, "Còn dư lại, Tiểu Hoa, tiểu Hàng hầu hạ ta là đủ."
"Dạ!"
Nhìn mình trong kiếng, cặp mắt sáng ngời của Lâm Vũ chưa bao giờ kiên định như vậy, nhất định phải rời đi, không thành công thì xả thân!
"Nương nương, đêm đã thật khuya, để nô tỳ phục dịch ngài đi ngủ."
"Được." Lâm Vũ nằm lên giường, thấy Tiểu Hoa buông màn che xuống, mà tiểu Hàng thì đứng thẳng tại cửa nội thất, tựa hồ đang quan sát tình huống chung quanh.
"Ô!"
"Nương nương, xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hoa ghé đầu vào, chợt cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, thân thể nghiêng một cái liền ngã xuống trước mặt Lâm Vũ.
Lâm Vũ vội vàng kéo nàng vào bên trong màn che, nhanh chóng thay đổi y phục của hai người các nàng, sau đó dịch dung cho nàng, sắp đặt nàng ở trên giường, đắp kín chăn mỏng.
Tiểu Hàng khẩn trương nhìn Lâm Vũ thay đổi đi xuống giường, lại thấy nàng ở trước gương đồng, chốc lát, một Tiểu Hoa xinh xắn liền xuất hiện trước mắt, tiểu Hàng ra bên ngoài thăm dò chút, thấy không có gì lạ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Nương nương đã nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi!" Lâm Vũ đi tới trước mặt tiểu Hàng, nhẹ giọng nói.
"Ừ." Gật đầu một cái, hai người liền cất bước đi ra ngoài.
Họ theo phương hướng xuất cung, không nhanh không chậm đi về phía trước, thỉnh thoảng trải qua một vài thị vệ gác đêm, những thị vệ kia thấy y phục của các nàng, liền biết là nha hoàn trong tẩm cung hoàng hậu, ngại vì thân phận bọn họ không có ngăn trở.
Tất cả tựa hồ cũng rất thuận lợi, vừa nghĩ tới sắp trở lại bầu trời tự do kia, lòng của Lâm Vũ từ từ trở nên hưng phấn, coi như là gặp phải tình huống gì đặc biệt, còn có Nghiêm Thanh bảo vệ, họ không có gì lo lắng. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi bước nhanh hơn.
Hoa Tiển cung nơi xa vẫn sáng đèn, nói vậy hoàng thượng vẫn còn soi đèn làm việc, hắn tốt với nàng nàng không phải không biết, nhưng cả đời này, nàng nhất định phải thiếu hắn.
"Đứng lại!" Một giọng nam trầm thấp vang lên ở sau lưng nàng, trong lòng nàng trầm xuống, nhưng không thể không dừng lại, xoay người.
Hắn híp mắt nhìn họ, đáy mắt viết đầy hoài nghi, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi ở cung hoàng hậu? Sao trễ như thế vẫn còn ở nơi này?"
"Đại nhân trông coi nữ quyến hậu cung sao? Chúng ta muốn làm gì cần phải bẩm báo với ngươi? !" Lâm Vũ không khách khí đáp lễ hắn.
Nam tử nhướng chân mày lên, không nghĩ tới bên cạnh hoàng hậu nương nương còn có cô gái này, có thể nói thẳng mà chống đỡ ở trước mặt hắn, trừ lão nương hắn ra cũng chỉ có nàng, giận quá hóa cười, hắn bình tĩnh nhìn nàng nói: "Tại hạ ngự tiền Đái Đao Thị Vệ Bạch Quyết, mặc dù không trông nom chuyện hậu cung, nhưng đêm đã thật khuya, hai vị cô nương nên ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt mà không phải tùy ý đi loạn." Hắn chỉ muốn nhắc nhở nàng, hoàng cung trọng địa cũng không thể tùy tiện tản bộ.
Ngự tiền Đái Đao Thị Vệ? Hắn là người trước mặt hoàng đế! Nàng lấy lại bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể phớt lờ bại lộ bí mật. Khẽ thở dài, cười nói: "Bạch đại nhân nói đúng lắm, bất quá chúng ta thật có chuyện quan trọng, kính xin đại nhân dàn xếp."
"A? Chuyện gì đã trễ thế này còn phải đi làm?" Hắn tựa hồ không cam lòng muốn hỏi đến cùng.
"Cái này, thì không phải là đại nhân ngài có thể quản." Nàng cũng không cam yếu thế, quyết định chủ ý sẽ không nhiều lời. "Cáo từ!" Quay người lại, họ lại tiếp tục đi về phía trước.
Cô gái thật cay! Nghe nói cá tính hoàng hậu độc nhất vô nhị, khó trách sẽ dạy ra nha hoàn đặc biệt thế. Hắn không khỏi lắc đầu một cái, ánh mắt vẫn theo sát nàng, nhưng trong lòng luôn có bất an mơ hồ, phất phất tay, nói với hai người, "Đi theo họ!"
"Dạ!"
Bóng người chợt lóe, hắn liền chạy về Hoa Tiển cung cách đó không xa.
Hoa Tiển cung
Sau khi nghe Bạch Quyết bẩm báo, mặt của Tào Thịnh lạnh lẽo, không kịp tấu chương trên tay, vội vàng đứng lên nói: "Truyền lệnh xuống, tối nay không có phê chuẩn của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào hoàng cung! Bạch Quyết, ngươi cùng trẫm đi Thiên Hoa điện một chuyến!"
"Dạ!"
Lúc này, bọn Lâm Vũ, vẫn không đi tới cửa cung.
"Mau!" Một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, chỉ thấy vài bóng người vội vã chạy tới cửa thành, trong lòng Lâm Vũ dâng lên một cỗ bất an. Là chuyện gì? Khiến cho bọn họ dồn dập hốt hoảng như thế. Nàng sờ sờ mặt dịch dung trên mặt, khẽ cắn răng, bất kể như thế nào, cũng phải liều mạng.
"Tỷ tỷ, giống như có cái gì không đúng." Tiểu Hàng cũng chú ý tới mấy người vội vàng chạy vội.
Lâm Vũ lắc đầu một cái, "Đừng nghĩ nhiều!" Nên tới sẽ tới, coi như bị hoàng thượng bắt được, nàng sẽ ôm tất cả tội lỗi vào trên người, quyết không thể liên lụy tiểu Hàng và Nghiêm Thanh.
Lúc này, phía sau các nàng đột nhiên truyền đến một tiếng hét gọi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục sự yên lặng.
Là Nghiêm Thanh? ! Hắn sẽ không xảy ra chuyện chứ? Nghĩ như vậy, hai người đều không hẹn mà cùng xoay người, lại nghe được đằng sau tảng đá lớn bên cạnh truyền tới thanh âm của hắn: "Tiểu thư, cửa thành không thể đi, nơi đó mới vừa ra lệnh không cho bất luận kẻ nào đi ra ngoài."
"Vừa rồi ngươi gặp phải phiền toái?" Vẫn ngắm nhìn chung quanh, thấy không có người, Lâm Vũ thấp giọng hỏi.
"Ta giải quyết hai người theo dõi các ngươi."
"Nếu không thể đi ra ngoài, vậy phải làm thế nào?" Tiểu Hàng lo lắng nói.
"Hoàng cung lớn như vậy, chúng ta chỉ có thể tìm một chỗ trốn trước." Huống chi, nàng còn có thể dịch dung thành người khác, chỉ cần không để cho hoàng đế tìm được, nàng cũng không tin không ra được.
"Mau! Chạy mau!" Nghe được một hồi tiếng bước chân dồn dập, Nghiêm Thanh thấy có một bầy thị vệ đang chạy tới bên này.
Lâm Vũ kinh hãi trong lòng, xem ra hoàng đế đã nhận thấy được đầu mối rồi ! Không kịp nghĩ nhiều, nàng chỉ có thể theo một cái đường nhỏ khác chạy vào thâm cung, tiểu Hàng và Nghiêm Thanh theo sát ở sau lưng nàng.
Bên tai có gió thổi qua o o, theo từng đường nhỏ khác nhau, nàng quẹo phải một hồi, lại quẹo trái một hồi, thuận lợi tránh khỏi mỗi một thị vệ và thái giám gác đêm trên đường, mặc dù một chút cũng chưa quen thuộc hoàng cung, nhưng tựa hồ có một loại ma lực chỉ dẫn nàng, dần dần xâm nhập vào một chỗ không quen biết trong cung.
Đến! một thanh âm vang lên trong lòng, nàng dừng bước nhìn, chỉ thấy một cung điện đứng xây bằng ngọc thạch sừng sững trước mắt. Trên cửa cung không có treo bất kỳ bảng hiệu, là một Vô Danh cung. Nhưng, thâm cung cấm địa, lại có loại địa phương này, nàng không thể không hoài nghi thân phận thần bí của chủ nhân cung này.
"Tỷ tỷ, đây là nơi nào?"
Lâm Vũ lắc đầu một cái, lại dứt khoát đi về phía cửa cung, tay đẩy, mở cửa ra, liền đi vào.