U Lan yên lặng đi theo phía sau Hô Diễn Khang, trong lòng bất an không yên, không biết rốt cuộc hắn muốn nói với nàng cái gì. Hắn đi rất vội vàng, nàng thiếu chút nữa không theo kịp bước chân của hắn.
Hai người dần dần đi vào trong rừng rậm. Tất cả mọi thứ trên quan đạo đã bị ngăn cách bên ngoài bìa rừng.
Lúc này, Hô Diễn Khang đột nhiên dừng bước, xoay người bình tĩnh nhìn nàng. Ánh mắt của hắn không có bất kỳ biểu tình, tựa như đang nhìn người xa lạ, trong lạnh lùng mang theo một tia sắc bén, lộ ra một cỗ áp lực cực lớn.
Trống ngực U Lan đánh liên hồi, nàng theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị hắn một phen bắt được đầu vai.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, run giọng nói: "Hoàng. . . Hoàng tử điện hạ. . ."
Hô Diễn Khang cười nhẹ, "Cám ơn ngươi đã làm cho ta nhiều như vậy!"
Nhưng ý cười này lại làm cho lưng nàng cảm giác rét run, nàng cố gắng bức bản thân cười nói, "Để cho ta sau này hầu hạ điện hạ được không?"
Hắn hừ lạnh một tiếng, "Nữ nhân xinh đẹp, bên cạnh ta cho tới bây giờ cũng không thiếu!"
"Vậy. . . ." U Lan căng thẳng trong lòng, nhìn đến trong ánh mắt hắn lộ ra một cỗ sát khí, nàng không khỏi run rẩy nói : "Điện. . . . Điện hạ, ta nguyện ý thề dù sống hay chết đều trung thành!"
Hắn ha ha cười, đột nhiên điểm trúng á huyệt (huyệt nói) của nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Bên cạnh ta chỉ cần người có lợi đối với ta. Mà ngươi, giữ lại sẽ chỉ là trăm hại mà không có một lợi!" Nàng biết rất nhiều chuyện của hắn ở Biên thành, chỉ điểm này thôi hắn cũng sẽ không buông tha nàng.
Hắn nhanh chóng rút đoản đao mang trên người, đâm vào trong bụng nàng mấy nhát. (dã man, mấy nhát…)
Mấy phút đồng hồ sau, nhìn U Lan ngã xuống đất, hắn lặng lẽ đi lên phía trước dò xét hơi thở trên mũi của nàng, xác định đã không còn hơi thở, hắn liền nhanh chóng rời đi. Từng đợt mùi máu tươi theo gió núi dạt đi, chắc chắn không lâu nữa tất nhiên sẽ dẫn hổ sói trong núi đến nơi này.
Trong xe, Lâm Vũ nhìn đồ ăn trước mắt, bất đắc dĩ thở dài, "Tay chân không thể cử động, ngươi bảo ta ăn như thế nào đây?"
Nam tử phụ trách trông coi nàng nhìn nàng một cái, nhanh chóng giải huyệt đạo cho nàng.
Lâm Vũ xoa xoa cổ tay, cười nói: "Đa tạ!" Dứt lời liền cầm lấy thức ăn trong bát bắt đầu gặm lấy gặm để.
Nam tử chăm chú nhìn nàng, sợ nàng có bất kỳ ý đồ nào.
"Có muốn ăn chút không?" Lâm Vũ cười một tiếng, đưa ra một khối điểm tâm.
Nam tử lắc đầu, không có nhiều lời.
Sắc dụ thất bại, dường như hắn có khả năng chống cự đối với vẻ bề ngoài của nàng, Lâm Vũ thở dài ở trong lòng, lại không khỏi bội phục định lực của người này thật tốt.
Nàng phải nắm chặt thời điểm để thoát đi, nhưng ánh mắt hắn thời thời khắc khắc đều không rời khỏi chính mình, chỉ cần nàng có hành động gì khác thường, hắn tùy thời đều có thể điểm huyệt đạo của nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích. Tuy rằng độc dược trên người nàng chưa bị Hô Diễn Khang phát hiện, nhưng nếu nàng lấy chúng ra để hạ độc với người trước mắt này, cũng cần thời gian nhất định, chỉ sợ nàng còn chưa dùng độc đã bị hắn chế ngự.
Trong đầu nhanh chóng nghĩ đến các loại phương pháp thoát đi, trên mặt lại vẫn làm bộ dạng như đang ăn ngon lành, Lâm Vũ nhanh nuốt đồ ăn trong miệng, thình lình bị nghẹn, nàng không khỏi che ngực thở gấp nói: "Nước! Mau đưa nước cho ta!"
Hắn vội vàng từ bên người lấy ra túi nước, đưa cho nàng.
Nàng vươn tay đón, trong lúc vô tình đụng chạm tay của hắn, hắn cũng không hoảng không vội thu tay lại. Chợt đột nhiên "Phanh" một tiếng, túi nước theo tiếng động mà rơi xuống.
"Thực xin lỗi!" Lâm Vũ cúi đầu muốn nhặt lại, mà hắn cũng vươn tay qua.
Giờ khắc này sự chú ý của hắn đã chuyển qua túi nước, Lâm Vũ cúi đầu một tay thò vào trong ngực nhanh chóng lấy ra độc dược trên người, khi hắn nhặt lên túi nước kia, lúc đó nàng vung tay lên liền đem độc dược hất vào trên mặt cùng trên tay của hắn.
"Ngươi làm gì!" Nam tử vừa định ra tay với nàng, lại cảm giác trên mặt trên tay một trận đau đớn, không khỏi "A" hét to một tiếng, hắn bưng kín mặt, Lâm Vũ thừa cơ lại hạ mê dược.
Hắn cố nhịn đau, vươn tay muốn bắt lấy nàng, bởi vì thân hình của hắn chắn ở phía trước, nàng bị nhốt trong xe, chỉ có thể không ngừng trốn tránh. Trong lúc bối rối, tay nàng bị bàn tay không ngừng chảy máu của hắn bắt lấy, nàng ra sức đá đánh, khi hắn muốn đè nàng lại là lúc ánh mắt hắn bỗng nhiên tối sầm, rồi ngã quỵ xuống dưới.
Lâm Vũ thở ra một hơi, đem tay hắn đẩy ra, lập tức xuống xe ngựa. Nàng cởi bỏ dây thừng cột ngựa, tháo ngựa ra khỏi thân xe. Lúc này, một tiếng hét lạnh lùng truyền đến, "Ngươi chạy trốn đi đâu!"
Lâm Vũ quay đầu, nhìn thấy Hô Diễn Khang đang dùng khinh công chạy về phía nàng. Nàng nhanh chóng nhảy một cái lên lưng ngựa, giơ mã tiên trong tay lên, hô "giá" một tiếng, tuấn mã nghe theo mã tiên chạy đi, theo hướng quan đạo mà chạy.
Hô Diễn Khang hét lớn một tiếng, bước đến trước cỗ xe, nhanh chóng lấy ra cung tiễn bên trong xe, nhìn hắc mã càng lúc càng xa . Hắn ra sức nhắm ngay thân ngựa mà bắn tên. Chỉ nghe "Sưu" một tiếng, tên rời cung với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chuẩn xác bắn vào trên thân tuấn mã .
Tuấn mã chưa chạy được trăm bước lập tức hí lên một tiếng, đá chân trước nhảy lên. Lập tức Lâm Vũ chỉ có thể liều mạng bắt lấy yên ngựa, phòng ngừa bị ngựa hất xuống. Lúc này, mũi tên thứ hai, thứ ba, thứ tư nối gót bay tới, vững vàng đâm vào trên thân ngựa. Hắc mã bị thương nhảy loạn tựa như phát điên, Lâm Vũ hoàn toàn không khống chế nổi nó đành nằm rạp trên thân ngựa, tay vẫn đang nắm chặt yên ngựa không buông, nhưng cũng đã lung lay sắp đổ.
Chết tiệt! Lâm Vũ không khỏi mắng ra tiếng. Chẳng lẽ nàng thật sự trốn không thoát khỏi bàn tay của hắn sao?
Nhân lúc ngựa đang giãy dụa , Hô Diễn Khang đã đi tới trước mặt.
Nhìn một người một ngựa này, hắn cười đắc ý, đối phó với ngựa nổi điên, đối với kẻ đã lớn lên trên lưng ngựa như hắn mà nói là việc dễ như trở bàn tay, chính là hắn không nghĩ đến kỹ thuật điều khiển ngựa của nàng lại tốt vậy, có thể ở dưới loại tình huống này còn kiên trì được lâu như vậy không bị ngựa hất xuống, điều này làm hắn lại tăng thêm một phần hứng thú đối với nàng. Nữ nhân hắn nhìn trúng, đương nhiên không đơn giản!
Lâm Vũ cắn răng, nhìn thấy bóng dáng của hắn, thở dài một tiếng, cũng không hướng hắn xin giúp đỡ. Cùng lắm thì bị hắn bắt trở về, nàng lại nghĩ biện pháp khác thoát đi, nhưng tôn nghiêm không thể để mất.
Hô Diễn Khang ở một bên quan sát nàng, cũng không chủ động tiến lên, hai người cứ như vậy giằng co. Nhưng tình huống này chỉ giữ vững được hơn mười giây nữa thôi, hắc mã không biết tại sao lại đột nhiên phóng về phía trước nhảy lên, tựa hồ muốn đem người ở trên lưng hất xuống. Lập tức Lâm Vũ bị tác động rốt cuộc không kiên trì nổi nữa mà buông lỏng tay ra, thân mình bay khỏi lưng ngựa, rơi xuống phía dưới. Trong nội tâm nàng thầm nghĩ: sau khi rơi xuống dất, nhất định phải lập tức lăn trên đất rời khỏi chỗ này, miễn cho chịu ngựa đá bay. Lúc còn chưa rơi xuống đất, đã cảm giác được trên người ấm áp, một đôi tay đã ôm lấy nàng.
Sau khi ôm lấy nàng, hắn nhanh chóng nhảy vài bước ra xa.
"Thật sự là tính tình cố chấp a!" Hắn khẽ cười nói, nhìn thấy hắc mã chạy về phía rừng cây, hắn vuốt ve tóc nàng, "Ngươi trốn không thoát khỏi ta đâu!" Dứt lời lại điểm huyệt đạo của nàng.
Lâm Vũ trừng mắt nhìn hắn, quay mặt không nói gì.
Hắn mỉm cười đem độc dược trên người nàng đều lấy ra, đem chúng nhất nhất bỏ vào trong túi, "Bản thân ta đã quên việc bị ngươi hạ độc. Ngươi là một đóa hoa có gai, nhưng ta thích! Ha ha!" Hắn cười ôm lấy nàng, chân nhảy lên, không bao lâu đã đuổi tới trước mặt cỗ xe.
Hắn đem Lâm Vũ buông ra, đi vào bên trong xe lấy ra một ít vật phẩm. Nhìn thủ hạ vẫn đang hôn mê, hắn dò xét mũi thở của hắn, nhưng thấy tức giận, lấy ra chủy thủ lại đâm mấy đao, rồi xuống xe đi đến trước mặt Lâm Vũ, giải trừ huyệt đạo của nàng, vươn tay nói : "Cùng đi theo ta đi, chúng ta chỉ cần đi qua Dụ Phong sơn cốc kia, là đã tiến vào trong biên giới Mạc Bắc."
Không nhìn đến bàn tay hắn đưa ra trước mặt, nàng đứng thẳng dậy, hắn muốn nàng đi cùng hắn, nàng chẳng lẽ còn có thể nói không sao. Ánh mắt lướt qua hắn nhìn đến phương xa, lặng lẽ hỏi: "U Lan đâu? Ngươi làm gì nàng ấy rồi? Còn thủ hạ của ngươi ngươi cũng không quản sao?"
Hô Diễn Khang cười nói: "Ngươi quan tâm bọn hắn như vậy a." Nụ cười trên mặt lại làm cho nàng cảm giác rùng cả mình.
Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng nhăn lông mày lại, cũng không có hỏi lại.
Mà hắn lại tiếp tục nói: "Bọn họ đi nơi nên đi rồi." Nói xong hắn đến gần nàng, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, "Yên tâm, ta sẽ không đưa ngươi đi chỗ đó đâu, nếu ngươi muốn rời ta mà đi, người bên cạnh ngươi sẽ có kết cục như bọn họ!"
Hắn nhìn thẳng nàng, tựa như đang nhìn một con mồi đã bắt được trong tay có thể tùy ý xử trí, nếu nói Dục Vương là thợ săn nguy hiểm, như vậy hắn chính là mãnh thú không nắm bắt được.
Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi làm như vậy, chỉ giam cầm người của ta nhưng chưa hẳn có thể giam cầm lòng của ta!"
Hắn lơ đễnh hừ một tiếng, bàn tay ôm nàng lại thắt chặt một chút, nhìn ánh mắt sáng như đuốc của nàng, mặt của hắn cách nàng càng ngày càng gần, ngón tay thon dài ở trên mặt của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, "Ta biết ngươi không phải mèo con nghe lời, nhưng ta thích ngươi như vậy!" Dứt lời kéo tay nàng đi lên phía trước.