“Sao? Y vẫn không chịu ăn cơm?” Trúc Hành đứng ở ngoài cửa nhìn thấy thị nữ bưng khay thức ăn vẫn còn nguyên ra, hỏi.
“Thiếu trang chủ, Bạch tiểu công tử cứ không ăn cơm có khi nào sẽ đói chết không!” Đã hai ngày trôi qua, từ khi bị giã hung ác xong y luôn nằm trên giường vùi đầu trong chăn, không ăn cơm cũng không chịu bôi thuốc.
“Hừ, bị Hoàng đế chiều thành tật xấu!” Trúc Hành tiếp nhận cơm canh trong tay Linh Nhi đi vào.
Bạch Diệp nghe tiếng bước chân liền biết là ai, thân thể run một cái càng cuộn chặt mình.
Hai ngày trước.
“... Không, ngươi không thể đối với ta như vậy......” Bạch Diệp bị dọa đến không ngừng phát run, đôi mắt đầy nước, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Trúc Hành đặt lên.
Tay y bị trói trên đầu giường, chim nhỏ cũng bị buộc chặt, y như một con chó cái chờ giao phối chổng mông lên, muốn bị giã mạnh vào. Lúc này bướm y đã sưng lên còn bị mài rách da, hạt đậu nhỏ cũng sưng lớn, bướm chỉ còn một cái lỗ nhỏ, dường như không chen vào lọt.
“Ta đương nhiên có thể, ngươi sau này sẽ là của ta, thuốc Hoàng đế phối cho ngươi cứ tiếp tục uống, rất nhanh sẽ có thể mang thai con của ta, đến lúc đó ta lập tức thuyết phục phụ mẫu đồng ý cho ta cưới ngươi.” Trúc Hành từ phía sau phủ người lên, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn đang run lẩy bẩy, tay sờ lên hai đầu ti sưng đỏ của y xoa tới xoa lui.
“A! Không... Ta sai rồi, ta không nên đánh ngươi, ngươi tha cho ta lần này được không?”gậy thịt nóng hổi cứng rắn chống lên mông y, nước mắt Bạch Diệp trong nháy mắt liền rớt xuống, cầu khẩn nói.
“Nếu như ta không trừng phạt ngươi, lần sau ngươi sẽ còn tái phạm, Diệp Tử, ta hiểu ngươi rất rõ.”
Một lần nữa lấy tay đẩy ra lỗ bướm sưng múp, eo ưỡn một cái,gậy thịt dữ tợn lại cắm vào, bướm sưng càng làm lối vào chật hẹp hơn, kẹpdương vật hắn đau nhức, Trúc Hành cau mày, không do dự nữa, hung hăng đâm mạnh xuống, vào lút cán.
“A a a a a a a a a!”gậy thịt thô lệ gạt mở bướm nhỏ cắm vào, chỗ bị rách da đau rát một trận, âm đạo cũng sưng đáng sợ, lại bịdương vật lớn hung hăng xé ra, làm Bạch Diệp từ trong ra ngoài vừa nóng vừa đau lại còn thoải mái, nhất thời khó chịu nổi khóc lên.
Nghe Bạch Diệp dưới người hắn khóc lớn, Trúc Hành do dự một chút, nhưng rất nhanh vòng eo liền bắt đầu va chạm, eo dùng sức, nắc từng cái vào bướm sưng tấy của y, tay tiếp tục ôm thân thể y xoa nắn đầu ti, sau đó lại giã càng thêm sâu,dương vật trực tiếp chống lên tử cung.
“Ô... Ô... A... Không... Không muốn... Van cầu ngươi... Thả ta... Đau quá... Ô a... Ta, ta thật... Thật sự không chịu được...” Eo Bạch Diệp bị cố định, đến giãy dụa cũng làm không được, bị ép thừa nhận va chạm sau lưng, cảm thụgậy thịt của hắn cắm trong thân thể mình, bởi vì quá mẫn cảm, âm đạo y cơ hồ có thể tả ra hình dạng gậy thịt của Trúc Hành.
Dưới thân bị dập sâu tận cùng lại rút ra cả cây, rất nhanh Bạch Diệp lại lần nữa bắt đầu bài tiết nước dâm,dương vật lớn của Trúc Hành lề mề chống lên miệng tử cung, chờ cửa tử cung mở to liền hung hăng giã đi vào.
“Ngươi ngoan một chút, về sau ta sẽ nhẹ nhàng một chút, nếu là không ngoan, mỗi lần giã ta đều đem trói ngươi lại!” Âm đạo sưng to càng trở nên nóng rực, làm Trúc Hành nhất thời muốn bắn ra, hắn dừng động tác lạ đợi một chút, chỉ mạnh mẽ mài lên miệng tử cung, thề phải cắm vào tử cung y bắn vào trong đó, để y mau chóng mang thai con của mình.
“Không muốn... A... Ha a... Không muốn đi vào... Ta đau... Ta đau quá... A... Ô a...” Phát giác hắn lại muốn tiến vào tử cung mình, Bạch Diệp khóc càng lớn, thân thể lại bởi vì mẫn cảm cao độ bị mài sắp cao trào, chim nhỏ cao cao đứng thẳng, phía trên bị dây buộc lại, cảm giác bị chặn bắn ra không được dường như muốn làm y sụp đổ.
Trúc Hành không để ý đến y, đợi tử cung há mở ra một cái miệng nhỏ, dùng sức ưỡn một phát đâmdương vật lút cán vào, dùng lực mạnh mà nắc, mỗi lần rút ra đều mang theo một luồng nước dâm, sau đó lại nhét đi vào, trêngậy thịt ướt sũng, giữa hai chân Bạch Diệp ướt sũng phối hợp tạo ra cảm giác vô cùng dâm mỹ.
“A!” Bạch Diệp bị làm cơ hồ quỳ không được, toàn bộ nhờ vào Trúc Hành đưa tay ôm lấy thân thể của y, y mới không ngã rạp trên giường, miệng tử cung bị giã bủn rủn không thôi, trong tử cung cũng rất xót.
Dưới hông Trúc Hành kịch liệt đong đưa, động tác hung ác làm cả giường đều không chịu nổi lay động mạnh, Bạch Diệp bị đâm đến chịu không được run run, nhưng lại bị giam cầm chặt chẽ trong ngực Trúc Hành, trốn không thoát.
Trong miệng Bạch Diệp phát ra tiếng gào thét như sắp chết, toàn thân càng thêm run rẩy, miệng tử cung co rụt lại, kẹp chặtdương vật lớn Trúc Hành, một luồng nước dâm bừng lên ngâmdương vật hắn ở bên trong.
“Tháo ra... Dây thừng...... Để cho ta ra... Ta... Ta căng quá, đau nhức......” chim nhỏ Bạch Diệp nhảy lên, dáng vẻ đã muốn xuất tinh, y thống khổ mở miệng, chỉ cảm thấy chim mình căng đau còn hơn cửa bướm.
“Bắn nhiều thân thể sẽ không tốt, ban nãy ngươi cũng bắn không ra cái gì, cứ cột như vậy đi, ngươi cũng có thể dùng bướm dâm để đạt cao trào.” Trúc Hành còn đang ra sức thẳng lưng, phần hông dập vào mông trắng Bạch Diệp nảy nảy lên, làm đến thịt đùi y đều sưng đỏ, trông như một trái đào mật.
“Ô a......” Toàn thân Bạch Diệp mềm nhũn, bị động tiếp nhận, nước mắt càng không ngừng chảy ra, từ vừa mới bắt đầu đến giờ đều muốn rơi không ra, miệng kêu thảm thiết cũng thay đổi thành giọng mèo con bất lực nghẹn ngào, y triệt để bị giã ngoan.
Theo từng cú nắc chinh phạt mạnh mẽ, Trúc Hành mạnh mẽ rót tinh dịch vào tử cung của y, Bạch Diệp thần chí không rõ nằm ở thành giường, bắn xong, Trúc Hành cởi trói cho y, trở mình lại đè xuống giường, liền hôn lên đôi môi sưng đỏ của y.
Hôn hôn một lúc, căndương vật lần nữa cương cứng, hắn dùng tay đẩy bướm Bạch Diệp ra, lại lần nữa cắmdương vật vào, toàn thân Bạch Diệp giật nảy một cái liền mất đi ý thức.
Chờ lúc Trúc Hành lần nữa xuất tinh rútdương vật ra, nước bướm Bạch Diệp tuôn ra hòa với máu và tinh dịch, hắn mới chịu buông tha y, không tiếp tục giã.
......
"Lại làm sao? Còn dám cáu kỉnh với ta?" Trúc Hành đặt đồ ăn lên bàn, đi qua xốc chăn Bạch Diệp lên.
Khuôn mặt Bạch Diệp trong chăn giận đến đỏ rừng rực, đôi mắt hiện ra ánh nước, hắn đưa tay ôm người vào trong ngực, mang đến ghế đặt y ngồi xuống.
"Nào, uống cái này trước." Trúc Hành mở ra chung canh nhỏ, múc một muỗng đưa tới bên môi y.
Bạch Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác, cái này giống thứ Hoàng đế cho y uống, mới đầu y không biết đây là để làm gì, hiện tại đã biết rồi.
Trúc Hành buông thìa xuống, bưng bát lên tự uống vào, sau đó nắm cằm Bạch Diệp hôn tới, tay thoáng dùng chút sức mạnh siết chặt cằm Bạch Diệp buộc y hé miệng, canh trực tiếp bị rót vào.
"Khục... Khụ khụ, ngươi... Khục..." Bạch Diệp bị sặc, trừng mắt nhìn hắn.
"Còn không chịu uống, ta cho ngươi chọn, tự mình uống, hay là ta giúp ngươi uống." Trúc Hành liếm liếm môi, nhìn cánh môi Bạch Diệp, ánh mắt sáng rực.
Bạch Diệp không dám để hắn đút, sợ lại làm hắn bốc hoả, đè ép mình mạnh mẽ làm một trận. Y nhíu mày lại bưng bát cạnh lên, một ngụm uống sạch.
"Ngoan, được rồi, bây giờ ăn cơm đi." Trúc Hành bưng cơm đút từng muỗng cho y ăn, thấy Bạch Diệp há mồm nuốt vào, chỉ cảm thấy miệng nhỏ kia chỉ là ăn một bữa cơm đều toát lên vẻ mê người.
"Ta là nam nhân...... Các ngươi không thể đối với ta như vậy...... " Sau hai ngày Bạch Diệp rốt cục nói ra câu nói đầu tiên, thanh âm không lớn.
"Ngươi có thể sinh con, ta cũng chỉ muốn ngươi sinh con cho ta, như vậy là đủ." Trúc Hành tiếp tục đút cơm, giam cầm người càng chặt.
Bạch Diệp nhắm mắt lại, không chịu mở miệng, Trúc Hành bèn hôn y một ngụm, "Diệp Tử, nhắm mắt chính là muốn được hôn, ngươi là mời gọi ta sao? Còn có, ngươi tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ăn cơm, bởi vì nếu ngươi không ăn, ta cũng có thể nghĩ ra biện pháp cho ăn, biện pháp của ta tuyệt đối không phải thứ ngươi muốn."
Lúc này Bạch Diệp mới mở mắt ra, thần sắc tủi thân, trong mắt ngậm lấy nước, bộ dạng sắp rơi xuống, nhìn quả thật rất là ngon miệng.
Trúc Hành ngăn chặn xao động trong lòng, kiên nhẫn một lần nữa đút cơm.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân vội vàng truyền đến, thân ảnh Linh Nhi xuất hiện tại cửa ra vào, "Thiếu trang chủ, Huyết Dực thành vừa đưa thiếp cưới tới, nói là... Nói là hôn sự của ngài cùng tiểu thư của Huyết Dực thành, trang chủ đã tiếp nhận."
Trúc Hành lập tức ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc, hô lớn: "Cái gì!"