Trận thứ ba bắt đầu, cả thao trường đều yên tĩnh. Đợi Mộ Dung Lạc Cẩn và Hiên Viên Hạo Thiên đứng tránh qua một bên, Triệu Tử Tề liền ôm quyền, nói: “Quân sư, đắc tội!” Đang định xuất chiêu, hắn chợt dừng lại, cẩn thận hỏi: “Này, ta chỉ nói đề phòng thôi, ngươi không được dùng thuốc bột nữa đó nha.”
Đông Phương Ngọc ngẩn người, xem ra lần trước bị trúng thuốc ngứa phải tắm nước tắm ngựa khiến hắn bị ám ảnh không ít. Nếu ta muốn dùng thuốc thật thì liệu giờ này ngươi có còn bình an vô sự mà đứng đó hay không? Nghĩ xong, nàng lập tức đáp: “Triệu tướng quân, ngươi không cần lo lắng. Bản quân sư chỉ dùng thuốc bột với những kẻ không mời mà xông vào nhà ta thôi.”
Triệu Tử Tề hơi đỏ mặt, nói: “Vậy thì tốt”, rồi động thủ. Quyền pháp của hắn dũng mãnh lại rất có lực, mỗi lần đánh ra đều mang theo tiếng gió vù vù, khiến cho đám binh lính phía dưới hưng phấn, lớn tiếng reo hò.
Đông Phương Ngọc muốn dùng đấu thuật của mình để giành uy tín, tiện cho việc hành sự sau này nên cũng không vội vã đánh thắng Triệu Tử Tề, chỉ chậm rãi so chiêu cùng hắn. Nếu nàng thật sự muốn động thủ, dựa vào thực lực của sát thủ đệ nhất Vô Ảnh lâu như nàng thì e rằng chỉ trong vòng một chiêu, hắn đã sớm mất mạng rồi.
Đúng vậy, với mức độ xoàng xĩnh như thế này, không đáng để nàng ra tay, tiền quá ít. Đông Phương Ngọc thầm tính toán trong lòng.
Trong khi bên này, Đông Phương Ngọc vô cùng ung dung thong thả, coi như sân vắng không người thì bên kia, Triệu Tử Tề đang hồng hộc ra sức. Hết lần này đến lần khác, mỗi khi hắn định xuất chiêu thì liền bị áp chế còn lúc đối phương tấn công thì hắn lại trốn không thoát. Nếu không phải đối phương nương tay thì hắn đã sớm có kết cục như Lí Tuấn rồi. Triệu tử Tề kinh ngạc trong lòng. Hắn vốn xuất thân là con nhà đại tướng, thuở nhỏ được danh sư dạy dỗ, lại chăm chỉ luyện tập. Lúc này, hắn ra sức dùng nội lực, sức mạnh của đòn đánh đã tăng lên nhiều, không ngờ quân sư vẫn ứng phó dễ dàng, đúng là thâm tàng bất lộ.( Thâm tàng bất lộ: cố tình che giấu thực lực của mình)
Quả thật, nếu bình tĩnh mà xem xét, Triệu Tử Tề cũng không tệ lắm. Ở trên chiến trường, hắn tuyệt đối là một viên mãnh tướng. Dựa vào sức mạnh và tinh thần không sợ chết của hắn, chắc chắn có thể càn quét không ít quân địch. Chỉ tiếc rằng, đây là cuộc tỷ thí nội bộ, điểm số có giới hạn. Hơn nữa, Đông Phương Ngọc cũng không định đả thương hắn nên hắn không thể hạ độc thủ với nàng. Vì thế, sau khi dây dưa khoảng một nén nhang, Đông Phương Ngọc kết thúc màn biểu diễn, nhằm lúc Triệu Tử Tề đánh tới, nàng xoáy chân đá một cái, khiến Triệu Tử Tề bay ra khá xa.
Toàn thể binh lính theo dõi mà nhiệt huyết sôi trào, dù sao thì trận đấu đặc sắc thế này không dễ gì được chiêm ngưỡng. Bọn họ lập tức reo hò ầm ĩ, khiến cho Triệu Tử Tề phải nhanh chóng đứng lên điều chỉnh lại tư thế. Hắn cố giả vờ như không có chuyện gì nhưng gương mặt đang chuyển sang màu đỏ tím đã bán đứng hắn. Lúc này, trong lòng Triệu Tử Tề pha trộn đủ loại cảm giác phức tạp, vừa xấu hổ lại vừa vui mừng. Xấu hổ là vì, hắn vốn dĩ rất tự tin với thân thủ của mình, không ngờ lại bị thua trận một cách dễ dàng như thế. Vui mừng là vì, Đông Phương Ngọc dù thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng thân thủ lại vô cùng lợi hại. Trong quân doanh có thêm người này, tất nhiên rất có ích, may mà quân sư không cố tình thua để đi khỏi đây. Trong lúc tâm tình phức tạp, Triệu Tử Tề trở nên yên lặng, không nói nên lời.
Hiên Viên Hạo Thiên đứng một bên, vẫn giữ nguyên bộ dáng khi nãy, cười tủm tỉm đáng ngờ, không rõ là đang suy tính điều gì. Mộ Dung Lạc Cẩn đi đến giữa sân, tuyên bố: “Trận này, quân sư thắng!” Lời vừa dứt, tiếng trầm trồ khen ngợi liền ầm ầm vang lên từ bên dưới.
Đông Phương Ngọc đang định lên tiếng nói bọn họ giải tán, Hiên Viên Hạo Thiên đã đi trước một bước: “Công phu của Dư quân sư thật giỏi, không biết có thể nể mặt mà so tài với thị vệ của ta được không?”
Đông Phương Ngọc đã sớm chú ý tới người thị vệ bên cạnh Hiên Viên Hạo Thiên. Tuổi hắn không lớn, gương mặt tuấn tú nhưng chỉ tiếc là quá vô cảm. Hắn đi theo sau Hiên Viên Hạo Thiên tựa như một cái bóng. Có thể giỏi che giấu hơi thở như thế, chắc hẳn là ám vệ của hoàng gia. Hiên Viên Hạo Thiên muốn hai người bọn họ so tài, tám phần là có ý thăm dò thực lực của nàng.
Đông Phương Ngọc mỉm cười, ánh mắt lộ ra một tia ẩn ý, nhàn nhạt nhìn Hiên Viên Hạo Thiên, nói: “Không cần đâu. Đông Phương chỉ biết chút thuật cận chiến, không cần thiết phải so tài thêm.
Huống chi, nhị hoàng tử sắc mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái, chắc là đã ăn uống no đủ. Nhưng các tướng sĩ luyện tập từ sáng đến giờ, nước còn chưa uống. Có câu, dục tốc tắc bất đạt, vẫn là nên để mọi người ăn cơm, nghỉ ngơi trước thì tốt hơn.”
Lời này nói ra, nếu Hiên Viên Hạo Thiên còn kiên trì muốn tỷ thí thì chính là quá hiếu chiến, không biết chăm sóc binh lính. Hiên Thiên Hạo Thiên biết rõ ý của Đông Phương Ngọc, thế nhưng lại không giận, chỉ cười xòa: “Quân sư nói phải, là bổn hoàng tử tính toán không chu toàn.”
Mộ Dung Lạc Cẩn nhìn Đông Phương Ngọc thật lâu, ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì. Hắn ra lệnh mọi người giải tán, nửa canh giờ sau lại tiếp tục huấn luyện.
Đông Phương Ngọc xoay người phóng khoáng rời đi, chuẩn bị về lều trại tìm Cổ Linh bàn bạc chuyện đứa nhỏ. Ngày hôm qua, nàng có viết lại danh sách những công việc cần chú ý cho phụ nữ có thai, không biết sư tỷ đã nhìn qua chưa.
======= ======== ========
Lúc này, trong ma cung, từ trên xuống dưới đều tràn ngập không khí lạnh giá khiến người ta sợ hãi. Mọi người đều nín thở, như thể nếu thở ra sẽ chọc giận thiếu chủ Lãnh Dật Hàn.
Lần đó, sau một đêm mê man, đến sáng ngày hôm sau, lúc mặt trời đã lên đến đỉnh, Lãnh Dật Hàn mới tỉnh lại. Hắn thấy Cổ Linh không ở bên cạnh, còn tưởng rằng nàng đã ra ngoài trước. Nào ngờ, nghiêng đầu một cái đã phát hiện miếng bạc vụn và tờ giấy “Tình ý miên miên” hiên ngang trên bàn, hắn lập tức lên cơn giận dữ. Nhưng, nhanh chóng trấn tĩnh lại, hắn ra lệnh cho toàn thể ma cung từ trên xuống dưới, phát động thế lực tối đa, nhất định phải tìm được nương tử nhà mình.
Ai ngờ đâu, Cổ Linh chẳng những dám nghênh ngang cầm ma cung lệnh bài của hắn đi ra ngoài, còn giả mạo mệnh lệnh của hắn, phái các phân đà xung quanh đi làm nhiệm vụ. Vì phân đà không có người, mà ngay cả Cổ Linh đi hướng nào cũng không biết nên đợi tới lúc Lãnh Dật Hàn kịp phản ứng thì Cổ Linh đã đi mất dạng rồi. Điều này khiến cho Lãnh Dật Hàn điên tiết, chỉ muốn giết người cho đỡ giận.
Lãnh Dật Hàn vội vã sai thuộc hạ bốn ngày bốn đêm truy tìm tin tức của Cổ Linh. Cũng may Cổ Linh không đi xa lắm nên rốt cuộc, sáng hôm nay, hắn đã nhận được báo cáo. Rằng, phu nhân hắn đã vào quân doanh, hơn nữa lại còn là quân sư phu nhân!
Tin tức này khiến cho niềm vui sướng của Lãnh Dật Hàn tựa hồ nước thủy triều, vừa mới dâng lên đã phải rút xuống. Cuối cùng, hắn không tài nào có thể tiếp tục duy trì bộ dáng tiểu thụ ngày thường, nhịn không được mà phát hỏa!
Lại biết được tên quân sư kia tên là Dư Đông Phương. Đột nhiên nghĩ đến, có thể người mà lúc Cổ Linh ngủ say, mơ mơ màng màng nỉ non gọi “A Ngọc” chính là hắn, bao nhiêu bạo lực trên người Lãnh Dật Hàn thi nhau dâng theo cấp số nhân, một thân sát khí đằng đằng, khiến cho cả lão cung chủ cũng không dám chọc. Còn bọn thuộc hạ thì dĩ nhiên đều nhanh chóng lẩn đi rất xa, để tránh bị vạ lây.
Cổ Linh, được lắm, béo tốt rồi thì liền bỏ đi, để lại một tờ giấy coi như xong? Chưa hết, đã là nữ nhân của ta mà lại còn dám gả cho người khác? Ngươi cho rằng tướng công chính quy là ta đây chết rồi sao?
Ngươi mà nói ra thì người ta còn thừa nhận ngươi ư? Đúng là nha đầu đáng thương.
Lãnh Dật Hàn không nghĩ ra tại sao Cổ Linh đột nhiên muốn rời đi, rõ ràng trước đây… Haizz, ngay cả khuôn mặt này cũng không thể giữ chân nàng, thực là bi kịch mà!
Nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể liền chạy đến chỗ tình nhân cũ như vậy chứ? Lãnh Dật Hàn oán hận nghĩ. Đợi khi tìm được nương tử, nhất định phải một lần rồi một lần dạy dỗ nàng, khiến cho nàng không dám xuống giường mới thôi. Nếu không thì thật có lỗi với đêm hôm đó!
Hừ!
Thiếu cung chủ hung hãn sửa sang lại bộ quần áo đỏ trên người rồi bước khỏi ma cung, thầm tính toán về cuộc chiến giành vợ đầy ác liệt sắp tới.