Cổ Linh hơi giật mình, nhưng so với chuyện vừa khiến nàng hãi hùng lúc nãy thì, điều này chẳng là gì.
“À ừ, ngươi rất đẹp trai.” Cổ Linh nghiêng nghiêng đầu, suy tư một chút. “Ngươi thật là đẹp như hoa, không, hoa còn phải thua ngươi.” Nàng nói xong cố gắng rút bàn tay đang bị người kia nắm chặt ra.
“Nương tử, ngươi thực lòng là vừa ý người ta?” Lãnh Dật Hàn tủm tỉm cười, kiềm lực ở mức thấp nhất, nhưng bàn tay vẫn không thả lỏng chút nào.
Cổ Linh trong lòng thầm mắng người này gian trá, lên tiếng bằng giọng điệu hay dùng để dỗ con nít: “ Vô cùng vừa lòng. Nhưng mà, hai chữ nương tử không thể tùy tiện kêu, ngươi nhớ kỹ nha.”
“Vậy phải gọi thế nào? Hay là phu nhân được không?” Lãnh Dật Hàn mặt dày hỏi tiếp.
Cổ Linh che trán, người này sao lại lằng nhằng vậy? “Ta họ Cổ.”
Đã thân mật đến thế mà cả tên còn không chịu cho ta biết, hừ. “ Tên của nương tử là gì? Ta tên Lãnh Dật Hàn. Nương tử, ngươi chỉ cần như đêm qua gọi người ta là ‘Dật’ thì được rồi.” Dật Hàn che giấu tâm tư đen tối, tiếp tục nói.
Nhắc tới đêm hôm qua, Cổ Linh liền đỏ mặt, hình như đúng là có gọi hắn như vậy, tuy rằng không có ấn tượng rõ ràng…“ Ta tên Cổ Linh, nghĩa là một cách tinh quái. ”
Tên y như người. Lãnh Dật Hàn suy nghĩ trong lòng rồi hỏi tiếp: “Thật sự là tên rất hay, ta có thể kêu nương tử là Linh nhi không?”
Ngươi vẫn còn chưa chịu xong nữa? Cổ Linh nhíu mày, bị như vậy mà không phiền não, không khó chịu? Ngươi đang giả bộ sao?
Nếu không phải là đang giả bộ thì… Là quá ngây thơ, quá nhỏ tuổi rồi. Cổ Linh nghĩ xong liền rùng mình một cái.
“Có thể, có thể, ngươi muốn kêu như thế nào cũng được! Nhưng, bây giờ, ngươi có thể buông tay ta ra không?” Cổ Linh cố gắng kiềm chế lửa giận, bình tâm lại một chút. Dựa vào cái gì mà mình phải ngồi đây khó chịu nhìn một gã nam nhân làm nũng? Hết lần này đến lần khác còn phải kiềm chế, thật là tức điên lên được.
Tuy rằng nam nhân này rất đẹp, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của nàng.
Lãnh Dật Hàn nghe vậy bĩu môi, gương mặt mếu máo, dường như trong ánh mắt đã rưng rưng nước mắt. Bộ dạng đau khổ đẹp đẽ đến đau lòng người, chầm chậm nói: “Người ta sợ ngươi bỏ đi, không cần người ta…”
Hắn nói xong, đưa ánh mắt sợ hãi cẩn thận nhìn Cổ Linh, hệt như ánh mắt của một chú chó nhỏ sợ bị chủ bỏ rơi.
Bộ dạng đáng thương của hắn đáng trúng ngay điểm yếu của Cổ Linh. Bản năng làm mẹ trỗi dậy, nàng cảm thấy như mình vừa mắc tội không thể tha. Sao lại có thể làm cho một người con trai đẹp nhường này đau lòng như thế? Vội vàng dịu dàng an ủi: “Không có, tuyệt đối không có, Dật đáng yêu như vậy, ta làm sao có thể không cần ngươi? Ngươi đừng khóc nha.” Nàng đưa bàn tay còn lại quệt ngang khóe mắt hắn.
Lãnh Dật Hàn lúc này trong lòng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ đáng thương khi nãy, tranh thủ hưởng thụ sự an ủi của Cổ Linh. Hắc hắc, biết ngay nha đầu kia mềm lòng lại háo sắc, cũng may là mình đẹp trai… Dật Hàn thầm tự sướng trong lòng.
Thật ra, hắn cũng là bất đắc dĩ. Nếu theo tình huống bình thường, một cô nương gặp phải chuyện này chẳng phải sẽ la hét thảm thiết rồi nước mắt lã chã đòi nhà trai chịu trách nhiệm hay sao?
Hơn nữa sau tối hôm qua, hắn cũng biết được Linh nhi vẫn còn trinh trắng, vì thế hắn đã lén đắc ý cả đêm. Tuy rằng hắn cũng không phải thực sự để ý, nhưng đã là nam nhân thì đều có tâm lý kiểu này, hoặc nhiều hoặc ít. Dù sao, có ai mà không hy vọng người mình âu yếm hoàn toàn thuộc về mình đâu?
Nhưng khổ nỗi, nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm vừa tỉnh dậy, sau khi cẩn thận nhìn quanh thì thần sắc trên mặt trở nên ảo não, kì lạ vô cùng. Hơn nữa, sau đó cả nửa ngày nàng ta mới nhớ tới chuyện xem người đang nằm bên cạnh mình, lại còn nghĩ hắn là nữ nhân, thật sự không thể tha thứ! Hắn dù nhắm mắt cũng có thể cảm giác được Cổ Linh lúc đó đang thất kinh, cứ tưởng rằng mình có gì không phải khiến nàng ta sợ hãi đến thế .
Tiểu nha đầu ngốc này. Lãnh Dật Hàn trong lòng trăm mối tơ vò, dịu dàng nhìn Cổ Linh.
Không nên bỏ lỡ thời cơ, hắn tiếp tục tấn công: “Nếu nương tử đã nói như vậy, trăm ngàn lần đừng bỏ người ta mà đi nha.”
Bỏ đi?
Đầu óc Cổ Linh liền tỉnh táo lại, thầm mắng mình háo sắc mà quên đại sự. A Ngọc hiện còn đang chưa biết sống chết thế nào, mình phải đi ngay mới được.
Nhưng mà, bây giờ… Cổ Linh nhìn cổ tay đang bị nắm chặt, hơi nhíu nhíu mày.
Dật Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm thì vội vã buông tay: “Đều do ta không tốt, làm đau nương tử phải không? ” Giọng nói vừa lo lắng vừa tự trách, còn cầm bàn tay nhỏ bé của Cổ Linh thổi thổi, giống như đang chở che một thứ gì đó vô cùng quý báu.
Bộ dáng này lại làm cho Cổ Linh xúc động, như thể bỏ hắn mà đi là phạm sai lầm không thể tha thứ. Nhưng mà, thà đau một lúc còn hơn đau cả đời!
Cắn răng một cái, nàng lên tiếng: “Chuyện này, ta còn có việc gấp, phải đi trước…”
Lời còn chưa nói xong, không khí xung quanh nháy mắt đã giảm xuống vài độ. Cổ Linh nghi ngờ nhìn Lãnh Dật Hàn, không phải là ngươi làm đó chứ? Trước mắt nàng vẫn là gương mặt hiền lành kia.
Lãnh Dật Hàn lúc này tức giận như muốn phát nổ, hay cho ngươi, Cổ Linh! Ta đã xuống nước như thế ngươi vẫn còn muốn đi sao? Chuyện này đối với ngươi không có nghĩa lý gì cả sao? Đối với người đã cướp đi trinh tiết của bản thân mà ngươi một chút cảm giác cũng không có sao? Mặc kệ là đêm qua ai giúp ngươi giải độc thì cũng đều như nhau?
Suy nghĩ trong đầu khiến cho khuôn mặt Lãnh Dật Hàn trở nên lạnh lùng, âm hiểm tươi cười: “Linh nhi, ngươi định không cần ta chịu trách nhiệm sao?”
Chịu trách nhiệm?
Cổ Linh thoáng bối rối một chút, tuy nàng cũng không phải là không thèm để ý chuyện này, nhưng tuyệt đối không giống nữ nhân bình thường. Huống chi, hắn định chịu trách nhiệm thế nào đây? Muốn lấy nàng sao? Không phải vì tình cảm thuần túy mà bởi vì đạo đức trách nhiệm? Nàng còn không đòi hỏi hắn trách nhiệm gì mà?
Nàng chính là Cổ Linh kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không cho phép đối phương vì thế mà chịu trách nhiệm.
“Cám ơn ngươi đêm qua đã giúp ta giải độc. Còn chuyện trách nhiệm, ta không cần. Ngươi cứ coi như đó là một sai lầm vậy thôi.”
“Sai lầm?” Lãnh Dật Hàn dường như còn nghe rõ tiếng nghiến răng của mình. “Ý ngươi là, ngươi không muốn ta chịu trách nhiệm, phải không? ”
Hắn cố nhấn nhá từ cuối thật dài, nhưng đáng tiếc, Cổ Linh lại không phát hiện, do dự một chút, nàng gật gật đầu.
Lãnh Dật Hàn che giấu lửa giận ngùn ngụt trong lòng, chuyển tất cả thành một nụ cười xinh đẹp như hoa hải đường, chậm rãi nói: “Nhưng mà nương tử, là ngươi chủ động với ta trước, ngươi không thể đối xử với người ta như vậy…” Hắn đưa ánh mắt u oán nhìn Cổ Linh, giống như một tiểu cô nương vừa bị chà đạp.