Giữa đại sảnh yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu vào ba người trong phòng.
Lúc này, bên ngoài trên đến tiếng bước chân, Mộ Như Nguyệt quay đầu liền nhìn thấy một nam nhân trung niên đang bước nhanh đến.
Nam nhân này khoảng bốn mấy năm mươi tuổi, dung mạo anh khí tuấn lãng, thân hình cao lớn, bước chân nhẹ nhàng hữu lực nhanh chóng đi vào đại sảnh.
Hắn hẳn là thành chủ Thiên Hoàng phủ.
Mộ Như Nguyệt cười lạnh nói: Không biết ta và Thiên Hoàng phủ có ân oán gì mà thành chủ năm lần bảy lượt đến quấy rầy ta?
Thành chủ khẽ nheo mắt, lẳng lặng đánh giá ba người trong phòng.
Nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, ánh mắt lộ ra hàn khí lạnh băng, nàng tươi cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, toàn thân lạnh lẽo vô cùng.
Bên cạnh là một nam nhân tuấn mỹ như thần, đồ án mạn đà la bên má trái càng làm hắn thêm tà mị, đôi mắt tím nghiêm nghị tà khí.
Thành chủ không thể không thừa nhận, đôi phu thê này đúng là thần tiên quyến lữ, còn tiểu nam hài kia được kế thừa dung mạo của cha mẹ, phấn điêu ngọc trác cực kì đáng yêu.
Nếu không phải vì cứu sống nữ nhi mình, hắn cũng luyến tiếc tổn thương hài tử đáng yêu như thế...
Cô nương, công tử, lần này bổn thành chủ mời các ngươi tới là có chuyện muốn thương lượng! thần sắc thành chủ ngoài cười nhưng trong không cười, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: Cách mời khách của thành chủ không giống như muốn thương lượng với chúng ta... Ha ha, cô nương, thật ra ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, cô nương hẳn là sẽ hiểu tâm tình một người làm phụ thân như ta , thành chủ mỉm cười nói, Cho nên, ta mời cô nương tới là muốn cô nương giúp ta một chuyện, thật ra chuyện này rất đơn giản, ta muốn trái tim của nhi tử ngươi để luyện chế đan dược cứu nữ nhi ta...
Hắn nói như mây bay gió thoảng, đơn giản như ăn cơm vậy.
Trên người Dạ Vô Trần bắt đầu tản ra hơi thở âm hàn, nháy mắt đã bao phủ thành chủ, trong mắt cũng hiện lên sát khí.
Bảo ta thông cảm cho tâm tình làm phụ thân? Mộ Như Nguyệt cười châm chọc, Dựa vào cái gì nhi tử ta phải hi sinh tính mạng để cứu nữ nhi ngươi, còn bảo ta hiểu cho ngươi?
Thành chủ cau mày, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, tựa như không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
Thiên Hoàng phủ đã rất nhiều năm không qua lại với thế giới bên ngoài, dân chúng ở đây đều là thuộc hạ của hắn, thuộc hạ hi sinh tính mạng vì chủ tử là chuyện đương nhiên.
Nhưng nàng lại cự tuyệt hắn...
Cô nương, ta nói chuyện đàng hoàng khuyên ngươi, ngươi lại không nghe, cứ một hai buộc ta phải động thủ sao? sắc mặt thành chủ trầm xuống, Nếu ngươi hỏi ta dựa vào cái gì, vậy ta liền nói cho ngươi biết! Bởi vì ta là thành chủ Thiên Hoàng phủ, nữ nhi ta là thành chủ đời kế tiếp, tính mạng nàng quan trọng hơn bất kì ai, vì nàng, tất cả người của Thiên Hoàng phủ đều có thể hi sinh, chưa từng có người nào ích kỉ lựa chọn không cứu nàng.
Nếu đã vào Thiên Hoàng phủ thì chính là thần dân của hắn, từ xưa đến nay quân muốn thần chết thần không thể không chết! Vì người thừa kế của Thiên Hoàng phủ, có hi sinh vài người thì đã sao?
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, gặp loại người như vậy, nàng thật không còn lời nào để nói.
Nếu như... ta nói không thì sao? Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, cười lạnh nói, Cho dù nàng chết cũng không liên quan đến ta!