Trong ngự thư phòng, Dạ Thiên Phong nhìn thân ảnh màu vàng ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ lật xem tấu chương, hắn cũng không nóng nảy mà chỉ lẳng lặng đợi chờ ở một bên.
Ít lâu sau, Tử Nguyệt Hoàng thả tấu chương trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên anh tuấn đang đứng bên dưới: Phong nhi, ngươi tới tìm trẫm là có chuyện gì?
Dạ Thiên Phong gương môi cười, toàn thân đều tỏa sáng.
Hoàng gia gia, Tôn nhi là vì hôn sự với Mộ Như Nguyệt của Mộ gia mà đến.
Trẫm hiểu suy nghĩ của ngươi. Tử Nguyệt Hoàng nhướn mày, sắc mặt hơi trầm xuống nói: Nhưng mà miệng vàng lời ngọc, trẫm sao có thể tự mình thu lại thánh chỉ?!
Lông mày Dạ Thiên Phong nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia quang mang: Hoàng gia gia, không lâu sau sẽ có một cuộc so tài, sư phụ Tôn nhi sẽ đích thân đến đây, đến lúc đó Tôn nhi sẽ thay Hoàng gia gia hỏi sư phụ cho một quả Thiên Nguyên Đan, nói không chừng có thể làm cho Hoàng gia gia đột phá đến võ giả cấp bảy.
Tâm Tử Nguyệt Hoàng bỗng nhiên nhảy dựng, lập tức kích động, có trời mới biết hắn kẹt lại ở cấp sáu đã bao nhiêu năm rồi, nếu không phải nhờ vào ngoại vật thì hắn không có cách gì đột phá được.
Có cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua chính là ngu ngốc.
Khụ khụ... Đè nén vui sướng trong lòng xuống, Tử Nguyệt Hoàng thản nhiên cười: Đã như vậy thì trẫm sẽ giúp đỡ Mộ Như Nguyệt của Mộ gia tìm một vị hôn phu khác, cũng giống như cho Mộ gia một công đạo, để tránh khiến cho mặt mũi của bọn họ mất hết. Phong nhi, qua vài ngày nữa dẫn Mộ Như Nguyệt đến đây cho trẫm gặp một chút.
Vâng, Hoàng gia gia.
Dạ Thiên Phong kính cẩn cúi đầu nghe theo, khóe môi lại kéo ra một nụ cười đắc ý.
________
Hậu viện Mộ gia, thiếu nữ từ từ mở mắt, nàng phất tay bắt lấy một quyển sách. Chỉ thấy cuốn sách này thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng phong cách lại cổ xưa, màu vàng xanh nhạt, bìa ngoài có hai chữ màu vàng to, tuyên cáo nó không tầm thường.
Đan thư!
Mộ Như Nguyệt nắm chặt sách trong tay, trong ánh mắt lộ ra một luồng phức tạp.
Đan thư này là trước khi gia gia tạ thế đã để lại cho nàng, đây cũng là báu vật ước mơ mà tất cả Tu Chân giả đều muốn sở hữu, năm đó gia gia chính là vì đan thư này mà rời khỏi môn phái, ở thế tục thành lập y học thế gia.
Mà cuối cùng cũng vì cuốn đan thư này mà nàng gặp phải ám toán của Cổ gia, đánh mất tính mạng ở núi Trường Bạch.
Không nghĩ tới khi linh hồn nàng xuyên qua một đại lục khác tương đối giống với Trung Hoa...
Không biết gia gia giữ lại vật này rốt cuộc có dụng ý gì, đan thư bỏ cũng không được nhưng lại không cách nào mở nó ra, chỉ là một cái gánh nặng mà thôi.
Thất phu vô tội, người tài có tội, đạo lý này Mộ Như Nguyệt hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng mà ngay lúc này, đan thư bỗng nhiên tràn ra một cỗ hào quang màu vàng xanh nhạt, không được Mộ Như Nguyệt đồng ý liền mạnh mẽ tiến nhập vào trong đầu nàng.
Cái này... Xảy ra chuyện gì vậy?
Hí!
Trong phút chốc, đầu Mộ Như Nguyệt dường như đau muốn nổ tung, nàng ôm đầu thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch.
Không biết qua bao lâu...
Cơn đau này cuối cùng cũng giảm đi, lúc này Mộ Như Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra...
Ban nãy là... Nàng kinh ngạc nhìn về phía đan thư trong tay, chân mày lá liễu nhíu chặt, cũng đúng lúc này, một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lật bay mấy trang đan thư.
Hặc hặc, đã bao nhiêu năm, cuối cùng bản tôn cũng có thể xuất hiện... Hơi thở này... Chẳng lẽ ta lại về tới Đại Lục Thần Vũ?
Một tiếng cười ngang ngược truyền tới tân mây xanh.
Rồi sau đó Mộ Như Nguyệt liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen xuất hiện ở trước mặt nàng.
Ngay lúc đó đập vào mắt nàng là một nam nhân phong thần tuấn lãng, lăng giác phân minh ngũ quan mang theo nụ cười ngang ngược, lông mày của hắn nhướn lên, dang vẻ toát lên khí thế quân lâm thiên hạ.
Hắn giống như là một Vương Giả cao cao tại thượng, bễ nghễ trước sinh linh thiên hạ.