Rồng bay cánh vàng khóc không ra nước mắt, sao mình lại xui xẻo chọc phải ma quỷ thế này chứ? So với tiểu tử thúi Dạ Tư Hoàng này, nữ nhân kia càng biến thái hơn!
Nếu như hắn có cơ hội chạy trốn, cả đời này cũng không muốn gặp lại lũ ma quỷ này nữa!
Nhưng mà hiện tại, rồng bay cánh vàng không dám phản kháng chút nào.
Hắn thật sự sợ hãi, ai biết được nếu mình thật sự thà chết không theo, ác ma này sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn gì đối phó mình...
Dù sao, nàng nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Nếu đã vậy, không bằng tạm thời đáp ứng yêu cầu của nàng, chờ tìm được cơ hội lại rời đi...
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt chưa từng dời mắt khỏi rồng bay cánh vàng, cho nên tia âm hiểm chợt lóe lên trong mắt đối phương dễ dàng bị nàng bắt được.
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, thản nhiên đến mức làm người ta động dung.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng rồng bay cánh vàng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi nhìn Mộ Như Nguyệt...
Ngươi đã đáp ứng làm thú cưỡi cho cha mẹ ta, vậy... ta có thể tha chết cho ngươi.
Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt lên, xuyên qua đám người nhìn rồng bay cánh vàng: Chẳng qua, ngươi phải lập khế ước chủ tớ với ta trước!
Cái... cái gì? Rồng bay cánh vàng trợn tròn mắt, Ngươi... ngươi muốn ta tuyên thệ làm nô lệ cho ngươi? Ngươi bắt ta làm thú cưỡi đã là vũ nhục nhân cách của ta rồi, bây giờ còn muốn ta lập khế ước chủ tớ với ngươi! Mơ tưởng!
Nhân cách? khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ cong lên, thản nhiên nói: Ngươi... là người à?
Đúng vậy, hắn không phải là nhân loại thì có nhân cách gì chứ?Rồng bay cánh vàng tức giận suýt nữa chửi ầm lên, nhưng khi đối diện với đôi mắt cười như không cười của Mộ Như Nguyệt, tất cả lời nói đều nuốt xuống bụng, cười nịnh nọt: Chủ nhân tôn kính của ta, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, không phải là khế ước chủ tớ thôi sao? Cho dù làm nô dịch cho ngươi, ta cũng không có ý kiến.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, xoay người nhìn Lam Tụng: Lam Tụng, ngươi đi về trước đi, ta và Hoàng Nhi muốn đến hoàng thành một chuyến.
Hoàng thành? Lam Tụng hơi sửng sốt, chần chờ nói: Lĩnh chủ đại nhân, ngươi vừa mới đắc tội Tôn Diệu đại thống lĩnh, đi hoàng thành chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Ở chỗ này, có lẽ Tôn Diệu còn không phải là đối thủ của công tử, nhưng nếu đến hoàng thành chính là đưa dê vào miệng cọp, nơi đó là địa bàn của Tôn Diệu đại thống lĩnh a!
Mộ Như Nguyệt không nói gì, tầm mắt hướng về phía hoàng thành.
Thanh âm kiên quyết mà chấp nhất của nam nhân mơ hồ truyền đến, phảng phất như mới ngày hôm qua...
Nàng ở nhân gian làm đế, ta đi địa ngục làm vương!
Một nam nhân như hắn, tuyệt đối sẽ không yên lặng vô danh ở cái địa ngục này.
Bất luận thế nào, nàng nhất định sẽ tìm được hắn...
Dù phải đến chân trời góc biển!
Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi.
Mộ Như Nguyệt chậm rãi thu hồi tầm mắt, đi về phía xa cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
Ai! Lam Tụng khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, Hoàng thành là địa bàn của Tôn Diệu đại thống lĩnh, lĩnh chủ đến đó là quá nguy hiểm, nhưng mà...
Đột nhiên, một đạo khí thế cường đại từ trên không trung hạ xuống, mọi người không khỏi biến sắc.
Lực lượng thật cường đại, chẳng lẽ Tôn Diệu đại thống lĩnh đi mà quay lại? Không! Đây không phải lực lượng của đại thống lĩnh, so với cỗ lực lượng này, đại thống lĩnh chỉ là một chiếc thuyền con giữa biển cả mênh mông vô bờ bến!