Trịnh Nhiên né qua một bên, đại đao hung hăng nện xuống mặt đất, tro bụi mù mịt, hắn lui lại mấy bước, thần sắc nặng nề nhìn con rối chiến thần!
Không được, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, chúng ta không phải đối thủ của con rối, nhưng mà...
Trong lòng hắn nôn nóng, nhưng chỉ dựa vào lực lượng của hắn thì không thể làm gì được chiến thần...
Lúc này, Tức Mặc Nhất không hề có ý định ra tay, lẳng lặng nhìn hai bên chiến đấu.
Đột nhiên, hơi thở cường đại ập đến, Trịnh Nhiên và Lâm Vân Long vội vàng tránh sang hai bên, đại đao nện xuống, suýt chút nữa xốc cả mặt đất lên...
Khụ khụ!
Trịnh Nhiên ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn chiến thần hung thần ác sát phía trước, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Trịnh Nhiên vội vàng bụm chặt miệng, lo lắng nhìn tình huống Trịnh Nhiên, thân thể khẽ run rẩy...
Thế lực hai nhà đều gia nhập cuộc chiến.
Có điều, con rối cũng không biết đau đớn, lại giết chóc thành tánh, chẳng bao lâu bọn họ đã rơi vào thế hạ phong...
Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, trong không khí nồng đậm mùi máu tanh...
Tê tê.
Một cái đầu nhỏ ngóc lên từ cổ tay Mộ Như Nguyệt, thè lưỡi mấy cái, ánh mắt đảo qua chỗ con rối, sau đó từ trên tay nàng nhảy xuống.
Chẳng qua, lúc này mọi người đang chăm chú theo dõi tình hình chiến đấu cho nên căn bản không ai chú ý tới động tác của tiểu đằng...
Đột nhiên, chiến thần nhảy lên, đại đao bổ vào đầu Trịnh Nhiên, tốc độ hắn cực nhanh, làm người ta hoa mắt, không thể nhìn rõ...
Trịnh Nhiên vội vàng nâng vũ khí lên đỡ, ầm một tiếng, ngực hắn tựa như bị cỗ lực lượng lớn đánh vào, văng ra xa, sắc mặt tái nhợt, hộc máu không ngừng...
Hắn vừa ngẩng đầu, chiến thần từ trên cao nhìn xuống hắn, đại đao sắc bén lần nữa bổ xuống...
Sắc mặt Trịnh Nhiên đại biến, vội vàng muốn tránh né, nhưng vừa bị thương thân thể không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Cha!
Trịnh Thiên Thiên bất chấp tất cả nhào lên, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, nàng chỉ có thể nhìn đại đao sáng lóa mắt bổ về phía Trịnh Nhiên...
Thời điểm đại đao sắp chém vào người Trịnh Nhiên thì đột nhiên ngừng lại, suýt chút nữa Trịnh Nhiên đã biến thành một đống huyết nhục mơ hồ...
Này... xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều ngây ngốc, khó hiểu nhìn chiến thần.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì...
Cha! Trịnh Thiên Thiên lảo đảo chạy đến bên cạnh Trịnh Nhiên: Cha, ngươi thế nào rồi?
Ta không sao...
Trịnh Nhiên lắc lắc đầu, kinh ngạc nhìn về phía chiến thần.
Con rối này rõ ràng muốn giết hắn.
Nhưng tại sao đột nhiên ngừng lại?
Căn bản không có khả năng...
Chủ nhân, ta đã khống chế tinh thạch của hắn, nhưng chỉ có tác dụng trong chốc lát, sau đó hắn sẽ khôi phục động tác.
Trong lúc mọi người đang mờ mịt không hiểu có chuyện gì xảy ra, phía sau chiến thần vang lên một thanh âm non nớt.
Mộ Như Nguyệt cười nói: Tiểu đằng vất vả, chút thời gian này đối với ta cũng đủ rồi...