Một cỗ dược lưu ấm áp lập tức bao quanh trái tim nàng, tựa như một dòng nước suối chảy đi khắp thân thể nàng.
Mọi người đều khẩn trương, nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Thiên không chớp mắt.
Thế nào? Trịnh Lâm khẩn trương hỏi.
Muội muội là toàn bộ hi vọng của Trịnh gia, hắn tuyệt đối không muốn thấy nàng xảy ra chuyện gì...
Phụt!
Đột nhiên, Trịnh Thiên Thiên phun ra một ngụm máu đen, Trịnh Nhiên vội vàng đứng bật dậy, vươn tay đỡ nàng: Thiên Thiên, ngươi thế nào? Ta đã nói không thể tin những nhân loại này rồi, người tới, bắt hai bọn họ...
Cha!
Trịnh Thiên Thiên vội ngắt lời Trịnh Nhiên, đẩy nhẹ tay hắn ra, đi tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, khom lưng thật sâu nói: Nhân loại, cảm ơn ngươi. Độc trong người ta đã được giải, nếu không có ngươi chỉ sợ ta không thể dễ dàng thanh trừ độc tố như thế.
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt Trịnh Nhiên, thu hồi tầm mắt nói: Ngươi không cần cảm ơn ta, đây là hứa hẹn của ta với ngươi.
Nhưng mà, ngươi đã cứu ta, về sau ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, hơn nữa, lần đầu gặp mặt, ta còn muốn cướp dược liệu của các ngươi.
Lúc nói lời này, Trịnh Thiên Thiên có chút hổ thẹn, hận không thể tìm cái khe mà chui vào...
Nhưng người còn xấu hổ hơn chính là Trịnh Nhiên.
Hắn nghĩ đến hành vi của mình vừa rồi, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ xấu hổ: Thiên Thiên, thân thể ngươi...
Đã không sao rồi.
Nga, không sao thì tốt, không sao thì tốt.
Trịnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt: Cô nương, ngươi đã giúp nữ nhi ta, không biết ngươi có yêu cầu gì, Trịnh gia sẽ làm hết khả năng thỏa mãn ngươi.
Có lẽ vì Mộ Như Nguyệt đã cứu Trịnh Thiên Thiên, ngữ khí Trịnh Nhiên cũng không cao ngạo như lúc đầu.
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: Ta không cần gì cả.
Không cần gì cả? Chẳng lẽ ngươi cứu nữ nhi ta mà không cầu hồi báo sao?
Cha! Trịnh Thiên Thiên biến sắc, có vẻ không vui nói: Ngươi nói lời này giống như nàng cứu ta vì muốn hồi báo vậy, không phải tất cả nhân loại đều như ngươi tưởng tượng, ta muốn đoạt dược liệu của nàng, nàng chẳng những không hận mà còn giúp ta, cho nên nhân loại này khẳng định là người tốt.
Cái này... Trịnh Nhiên xấu hổ nói, Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, dù sao ta đã gặp rất nhiều nhân loại, đều âm hiểm xảo trá, muội muội ta đã bị nhân loại bắt đi làm nô lệ, cho nên ta mới chán ghét nhân loại như thế...
Mộ Như Nguyệt cũng không tức giận, thần sắc bình tĩnh nói: Ta có thể hỏi một chút không, nam nhân vừa nãy là ai?
Nghe vậy, người Trịnh gia hai mặt nhìn nhau.
Trịnh Thiên Thiên trầm mặc nửa ngày, nói: Hắn là người Lâm gia, trước kia ở Vân Thành, Lâm gia xếp sau Trịnh gia chúng ta, sau đó không biết Lâm gia nịnh bợ Tức Mặc gia thế nào mới trở nên kiêu ngạo như thế.
Tức Mặc gia? Không biết Tức Mặc gia kia là...
Trong lòng Mộ Như Nguyệt vừa động, đây mới là đề tài nàng cảm thấy hứng thú...