Mộ Như Nguyệt đưa lưng về phía mọi người, không quay đầu lại, nói: Ta có thể ở lại, đơn giản là vì ta đã đáp ứng sẽ giúp nàng giải độc.
Nghe vậy, Trịnh Lâm rốt cuộc thở phào một hơi, tầm mắt đảo qua dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ hơi ửng đỏ.
Hắn chưa từng gặp nhân loại xinh đẹp như vậy, cho nên, nàng hẳn không phải là người xấu...
Có điều, ta cần một số dược liệu, chờ sau khi các ngươi chuẩn bị xong ta mới có thể luyện đan dược giải độc cho nàng. Nàng chậm rãi mở miệng, ngữ khí đạm mạc.
Tuy trong tay nàng hiện tại cũng có giải độc đan hoàng giai, nếu lúc trước trực tiếp đưa cho Trịnh Thiên Thiên, có lẽ nàng không cách nào tiến vào giao nhân tộc, bởi vậy mới không giao giải độc đan cho nàng ấy...
Cô nương yên tâm, ta sẽ phái người chuẩn bị. Trịnh Lâm cười khẽ, dịu giọng nói.
Ân. Mộ Như Nguyệt gật đầu, Ta mệt mỏi.
Được, ta sẽ an bài người mang ngươi về phòng nghỉ ngơi.
Dứt lời, hắn kêu một nha hoàn qua, dặn dò vài câu, nha hoàn kia nhanh nhẹn dẫn Mộ Như Nguyệt và Vô Vong đi xuống...
Trịnh Lâm thất thần nhìn theo bóng dáng nàng, cho đến khi Trịnh Thiên Thiên đến bên cạnh cũng không có phản ứng gì.
Ca! Trịnh Thiên Thiên đột nhiên đập vào lưng Trịnh Lâm, cười ha hả nói: Ca, không phải ngươi có hứng thú với nàng chứ?
Khụ khụ! Trịnh Lâm ho khan hai tiếng, mặt hồng hồng nói: Ngươi đừng nói bậy, không có gì cả, hơn nữa, ngươi không thấy nàng đang mang thai sao? Hiển nhiên nàng đã có trượng phu rồi, ta chỉ thưởng thức nhân loại này thôi, ánh mắt nàng rất đạm mạc, cũng rất sạch sẽ, không tham lam tuyệt tình như những người khác...
Trịnh Thiên Thiên bĩu môi: Tuy nàng mang thai nhưng không có nghĩa nàng có trượng phu a, lại nói, tại sao trượng phu nàng không ở bên cạnh nàng? Chờ lát nữa ta hỏi thăm một chút xem rốt cuộc là thế nào...
Trịnh Thiên Thiên không nói gì, đáy mắt hiện lên tia trầm tư, thật lâu sau, khóe môi khẽ cong lên...
----------------
Huyết Nhi, là ngươi sao? Huyết Nhi, ngươi đi ra cho ta!
Trong rừng hoa, Mộ Như Nguyệt bước nhanh về phía một bụi hoa, vẻ mặt nôn nóng.
Đúng lúc này, một thanh âm non nớt theo gió nhẹ truyền vào tai nàng...
Mẫu thân, ta nhớ ngươi.
Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, dừng chân lại, ngước mắt nhìn thân ảnh nhỏ xinh phía trước...
Tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác như tiên đồng, mềm mại đáng yêu, hàng lông mi dài chớp chớp, tươi cười ngây thơ hồn nhiên.
Huyết Nhi, ngươi nói mọi chuyện đều đã được định trước là thế nào? Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao Vô Trần phải đi địa ngục? Đây cũng là chuyện được định trước như lời ngươi nói?
Mẫu thân... Huyết Nhi cười nói, Mẫu thân, ngươi phải trở nên cường đại mới có thể gặp cha, nhớ kỹ, ngươi nhất định phải trở nên cường đại...
Một trận gió nhẹ thổi qua, Mộ Như Nguyệt chợt cảm thấy hoa mắt, tất cả cảnh sắc xung quanh đều từ từ biến mất.