Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, dừng chân nhưng không quay đầu lại...
Ngươi đừng đi!
Ngay cả bản thân Vô Vong cũng không biết tại sao, hắn không muốn nữ tử này rời xa mình, giống như hắn đã tìm nàng rất nhiều năm rồi...
Mộ Như Nguyệt xoay người, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Vô Vong: Ta còn có việc phải làm, cho nên...
Không được, ngươi không thể đi, ta không cho ngươi đi, nếu ngươi nhất định phải đi, vậy mang ta đi cùng!
Vô Vong quật cường nhìn Mộ Như Nguyệt.
Bộ dáng ngươi dám bỏ ta lại đây, ta liền không cho ngươi đi...
Mộ Như Nguyệt có chút đau đầu: Ta muốn nghĩ biện pháp giúp ngươi khôi phục ký ức, ngươi ngoan ngoãn ở đây, ta sẽ về nhanh thôi.
Ta muốn đi cùng ngươi!
Ánh mắt Vô Vong ủy khuất, gương mặt lạnh lùng lúc này bày ra vẻ tội nghiệp, sợ Mộ Như Nguyệt bỏ hắn ở cái nơi không quen biết ai này...
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: Được, vậy ngươi đi cùng ta.
Lâm Nhược Ngữ nhìn thần sắc Vô Vong, ánh mắt trầm tư, thấy bọn họ sắp rời đi, vội vàng nói: Nguyệt nha đầu, ta cùng đi với các ngươi đi, có thể giúp ngươi chiếu cố Vô Vong, xem tình huống của hắn hiện tại chỉ sẽ liên lụy ngươi...
Bước chân Mộ Như Nguyệt khựng lại, lắc đầu nói: Không cần, Ngữ di, ta có thể chiếu cố hắn, ngươi ở lại Thần Môn đi, dù sao Thần Môn cũng cần có người trông coi...
Nghe vậy, Lâm Nhược Ngữ thở dài một tiếng: Vậy ta ở đây cho các ngươi trở về...
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi phòng, hai thân ảnh biến mất trước mắt mọi người...
Thông Huyền khẽ nhíu mày.
Trước khi đi, Dạ Vô Trần đã dặn dò hắn lưu ý Lâm Nhược Ngữ, lúc ấy hắn cũng không để tâm lắm, Lâm cô nương rất trung thành với Vô Vong đại nhân, làm sao có thể phản bội?
Hơn nửa năm qua, ngoại trừ nói chuyện với Vô Vong đại nhân đang ngủ say, Lâm Nhược Ngữ cũng không có gì không tốt...
Nhưng hiện tại...
Nếu hắn không nhìn lầm, thấy Vô Vong đại nhân tỉnh lại, Lâm Nhược Ngữ không hề có chút vui sướng nào, ngược lại, sau khi biết hắn mất trí nhớ, đáy mắt hiện lên vẻ trầm tư...
Nghĩ đến đây, Thông Huyền khẽ thở dài.
Hi vọng Lâm cô nương đừng phản bội Vô Vong đại nhân và Nguyệt nha đầu, nếu không, bất luận là Vô Vong đại nhân hay Nguyệt nha đầu đều không thể tiếp nhận được điểm này...
Chúng ta muốn đi đâu?
Trên đường phố, Vô Vong quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, tươi cười động lòng người.
Mộ Như Nguyệt nhún vai: Ngươi không biết chúng ta sẽ đi đâu mà cứ đi theo ta sao?
Vô Vong lắc lắc đầu, xong lại gật gật đầu, nghiêm túc nói: Ta muốn đi theo ngươi.
Vì sao?
Không biết , Vô Vong chớp chớp mắt, cười nói, Ta chỉ biết, ta muốn đi theo ngươi, ngươi sẽ không tổn thương ta.
Cha con liền tâm...
Mặc dù bị mất ký ức nhưng hắn vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng trong đám người kia, sau đó, không bao giờ muốn rời xa nàng nữa...
Cẩn thận!
Bỗng nhiên, một thân ảnh phía trước lảo đảo đi tới, Mộ Như Nguyệt vội vàng kéo Vô Vong lại, nhíu mày nhìn tên khất cái vừa chạy qua...
Đồng thời, tên khất cái cũng nhìn về phía bọn họ, người nọ che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo...