Lâm Nhược Ngữ bỗng hồi phục lại tinh thần, mỉm cười lắc đầu: Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đang nghĩ, sau khi Vô Vong thức tỉnh, chúng ta nên đối phó Đan gia thế nào... Dù sao bọn họ cũng là kẻ hại phụ thân con thê thảm như thế, nếu không đem bọn họ bầm thây vạn đoạn thì khó có thể báo thù rửa hận được!
Ngữ di, chuyện Đan gia cứ gác qua một bên, dẫn ta đi gặp phụ thân.
Được, ngươi đi theo ta.
Dứt lời, Lâm Nhược Ngữ đi trước dẫn đường.
Mộ Như Nguyệt chăm chú nhìn nữ tử đi trước, sắc mặt trầm xuống.
Không biết có phải là ảo giác của nàng không, cứ cảm thấy Ngữ di có chút không thích hợp...
Thôi, hiện tại không tiện nghĩ nhiều, việc cấp bách bây giờ là làm Vô Vong thức tỉnh, chỉ khi hắn tỉnh lại, Thần Môn mới không cần kiêng kị Đan gia.
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, mau chóng đi theo.
-----------------
Nghe tin Mộ Như Nguyệt mang Ma giới chi hoa trở về, toàn bộ người Thần Môn cơ bản đều đến đông đủ.
Thông Huyền khẩn trương nhìn Mộ Như Nguyệt: Ma giới chi hoa thật sự có thể làm Vô Vong đại nhân thức tỉnh sao?
Ta chỉ có thể thử một lần.
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn về phía nam nhân nằm trên giường.
Nàng nâng tay lên, một đóa hoa lớn màu đỏ tươi xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Màu sắc đóa hoa cực kỳ tươi đẹp, giống như máu tươi, hấp dẫn tầm mắt mọi người...
Đây là Ma giới chi hoa?
Trong lòng Thông Huyền chấn động, chỉ mới cảm nhận hơi thở của Ma giới chi hoa đã khiến toàn thân bọn họ phát rét, phảng phất như lọt vào Ma giới...
Mộ Như Nguyệt cũng không nói gì, cẩn thận lấy một cánh hoa, nhẹ nhàng đưa đến miệng Vô Vong.
Thời điểm Ma giới chi hoa tiếp xúc với môi hắn liền biến thành một luồng sáng đỏ chui vào miệng hắn...
Giờ khắc này, mọi người đều cực kỳ khẩn trương, nhìn chằm chằm về phía Vô Vong, sợ kết quả sẽ làm bọn họ thất vọng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nam nhân đột nhiên mở mắt ra...
Có điều, trong đôi mắt hắn không có phong thái bễ nghễ thiên hạ mà Mộ Như Nguyệt từng nhìn thấy, chỉ có một mảnh mê mang như ngăn cách một tầng sương mỏng...
Vô Vong đại nhân! Thông Huyền mừng như điên, toàn thân run rẩy, kích động nói: Vô Vong đại nhân, ngươi... ngươi rốt cuộc đã tỉnh...
Thật tốt quá, Vô Vong đại nhân của bọn họ đã thức tỉnh.
Mọi người đều mừng rơi nước mắt, chỉ cần Vô Vong đại nhân tỉnh lại, bọn họ sẽ không cần phải sợ Đan gia nữa...
Vô Vong nhíu chặt mày, tầm mắt lần lượt đảo qua những gương mặt trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng làm người khác không nhìn ra cảm xúc của hắn...
Vô Vong đại nhân? Thông Huyền chớp chớp mắt, Vô Vong đại nhân, ta là Thông Huyền, lúc trước từng được ngươi khích lệ, nhưng cũng đã qua ngàn năm rồi, không biết Vô Vong đại nhân còn nhớ ta hay không...
Hắn vừa nói xong, trong phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh, thật lâu sau nam nhân trên giường mới chậm rãi mở miệng.
Ngữ khí nghi hoặc giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng mọi người...
Vô Vong là ai? Còn các ngươi là ai?
Sắc mặt Thông Huyền cứng đờ, kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ trên giường, giật mình nói: Vô Vong đại nhân, ngươi chính Vô Vong a, là môn chủ Thần Môn, là tuyệt thế thiên tài làm người đời chấn động, chúng ta đều là đệ tử Thần Môn, ngươi... ngươi không nhớ rõ sao?