Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cảm giác nóng bức bao phủ toàn thân.
Vưu Hi nhìn Đỗ Phỉ Phỉ bên cạnh, cố hết sức vươn tay qua, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của thiếu nữ.
Thân thể nữ tử chấn động, quay đầu chăm chú nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, nở nụ cười thật tươi...
Như vậy là đủ rồi.
Không có gì khiến nàng hạnh phúc hơn được chết cùng với người mình yêu...
Nàng không còn sợ gì nữa, cũng có dũng khí đối mặt với cái chết...
Ngoại công, gia gia, cha, nương, tiểu cữu, tiểu di, bá phụ, bá mẫu, ta rất xin lỗi mọi người, là ta liên lụy các ngươi, nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn trở thành người một nhà với các ngươi...
Nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống, nàng từ từ nhắm mắt, khóe môi cong lên.
Bỗng nhiên, trên bầu trời truyền đến hơi thở cường đại quen thuộc...
Đỗ Phỉ Phỉ sửng sốt, còn chưa kịp mở mắt thì phía trên đầu đã vang lên thanh âm nữ tử.
Đằng xà, có thể nuốt hết đám lửa kia không?
Không thành vấn đề, chủ nhân, cứ giao cho ta là được!
Trong nháy mắt, ngọn lửa dần dần bị hút lên trên không trung, tạo thành một cảnh tượng kì dị.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bạch y nữ tử đứng trên đỉnh đầu bạch long, chiếc vòng ở cổ tay nàng biến thành một con đằng xà khổng lồ, há mồm nuốt hết sạch sẽ ngọn lửa kia.
Toàn bộ quảng trường trở nên yên tĩnh...
Đỗ Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt sắc mà quen thuộc, trong lòng chấn động như bị sét đánh... Nàng đã trở lại sao?
Nàng nhớ mang máng trước khi rời đi, nữ tử đã nói một câu...
Thời điểm nàng sắp rời khỏi Ma giới, sẽ quay lại Ma thành xác định an nguy của phủ tướng quân.
Hiện tại, nàng đã tuân thủ hứa hẹn, quay trở lại Ma thành...
Lấy thủ đoạn của Ma hoàng, nếu gặp lại Mộ Như Nguyệt, tất nhiên sẽ bắt nàng ấy...
Ha ha!
Ma hoàng cười ha hả, đứng đối diện Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, cười nhạo báng.
Không ngờ các ngươi còn dám trở về! Một khi đã như vậy, trẫm cũng không có đạo lý buông tha các ngươi...
Dạ Vô Trần liếc nhìn Ma hoàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mộ Như Nguyệt, sau đó thân thể chợt lóe xuất hiện trước mặt Ma hoàng, dung nhan tuấn mỹ tà mị nở nụ cười lạnh lẽo.
Đối thủ của ngươi, là ta...
Hừ! Ma hoàng hừ lạnh, Một nhân loại nho nhỏ, đúng là không biết tự lượng sức! Nếu nửa năm trước ta có thể bức bách các ngươi rời đi thì hiện tại ngươi cũng không phải là đối thủ của ta! Lần này là tự các ngươi đưa tới cửa, trẫm nhất quyết không bỏ qua cho các ngươi!
Chỉ khi giết nữ nhân kia thì Bắc Quân mới không thể ảnh hưởng đến hắn nữa...
Ma hoàng ra tay trước, vung hắc kiếm về phía Dạ Vô Trần, kiếm khí sắc bén xẹt qua không trung mang theo sát khí ngập trời...
Dạ Vô Trần lạnh lùng nhìn Ma hoàng công kích, đôi mắt tím thâm sâu như biển, nhìn không thấy đáy...
Lúc này, mọi người đều tập trung nhìn lên không trung, không thể dời mắt...