Lúc này trong kí túc xá, mấy người Thiên Diệp đang hỏi Mộ Như Nguyệt về lý do viện trưởng tìm nàng, đúng lúc này, một thanh âm mềm mại từ bên ngoài truyền vào.
Nguyệt nha đầu, đây là kí túc xá của các ngươi sao?
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Nhược Ngữ từ ngoài cửa đi vào.
Nguyệt Nhi. Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt: Người quen của ngươi sao?
Ân , Mộ Như Nguyệt gật đầu, Nàng chính là viện trưởng.
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc nhìn nữ nhân dung mạo xấu xí kia, tựa như không thể tin nữ nhân trước mắt là viện trưởng thân phận tôn quý...
Nàng chính là viện trưởng đại nhân? Lisa kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Nhược Ngữ, sắc mặt cứng ngắc nói, Ta không ngờ viện trưởng đại nhân sẽ có bộ dáng như thế, hoàn toàn khác với cao nhân đắc đạo trong tưởng tượng của ta.
Lisa! Y Liên biến sắc, vội vàng kéo tay Lisa.
Lisa cũng biết mình lỡ lời, xấu hổ cúi đầu.
Trông mặt mà bắt hình dong vốn là không nên, vậy mà nàng còn làm trò nói ra trước mặt người khác...
Viện trưởng đại nhân, bằng hữu của ta không hiểu chuyện, thỉnh viện trưởng đại nhân tha thứ. Y Liên quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Ngữ, tươi cười ưu nhã, ánh mắt tôn kính.
Không ngại. Lâm Nhược Ngữ phất tay, rất không cho là đúng, cười nói: Bất cứ ai gặp ta đều không nghĩ ta là viện trưởng học viện Thần, cho nên phản ứng của nàng cũng hợp tình hợp lý, ta không phải người không hiểu lý lẽ, các ngươi có thể kết giao với Nguyệt nha đầu, tất nhiên cũng có chỗ hơn người.
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nói: Nha đầu này, có thời gian nhất định chỉ lo tu luyện, muốn ngươi đến thăm ta khẳng định rất khó cho nên sau này ta cũng chỉ có thể tới đây tìm ngươi...
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, bật cười: Ngữ di, ngươi yên tâm, đến lúc gặp vấn đề gì trong lúc tu luyện, ta nhất định sẽ đến thỉnh giáo ngươi.
Nghe nàng nói đùa như thế, Lâm Nhược Ngữ nhịn không được lại cười lên, ánh mắt nhu hòa nhìn Mộ Như Nguyệt...
Ba người khác đều trợn tròn mắt.
Hôm nay Nguyệt Nhi mới được viện trường bí mật mời đến gặp, từ khi nào hai người các nàng lại quen thuộc như thế? Giống như lão bằng hữu lâu ngày không gặp...
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đám Thiên Diệp đều nhíu mày, dời mắt nhìn ra ngoài kí túc xá...
Rất nhanh, đoàn người liền xuất hiện trước mắt các nàng.
Dẫn đầu là Tiêu Vũ và Hoàng Ngọc, có điều, thời điểm Hoàng Ngọc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đứng bên cạnh Thiên Diệp liền trợn tròn mắt, lửa giận xộc lên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: Là ngươi!
Thế nhưng là nữ nhân này!
Nàng lại chính là nữ tử thiên tài mà gần đây mọi người hay nghị luận?
Nghĩ đến đây, Hoàng Ngọc rất không cam lòng, theo nàng, nhất định là Mộ Như Nguyệt có được thứ gì đó ở Thần sơn nên mới có kỳ ngộ như thế.
Nếu không có Mộ Như Nguyệt, tất cả vinh quang đó đều thuộc về nàng...
Hoàng Ngọc, ngươi quen nàng?
Tiêu Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Hoàng Ngọc đã sớm biết nữ nhân này? Tại sao nàng không biết chuyện đó?