Đúng vậy , Mộ Như Nguyệt gật đầu, Nếu ta đoán không sai, thân thể ngươi đã sắp sửa dầu hết đèn tắt, có thể duy trì đến hôm nay đúng là không dễ.
Nghe vậy, Tôn giả áo xám cười khổ nói: Mấy năm gần đây ta hao tổn tinh thần vì nàng, thân thể cũng suy sụp theo, nếu thật sự không thể đột phá tiếp, sợ là sinh mệnh cũng không thể kéo dài được nữa...
Chỉ cần không tới một bước cuối cùng, sinh mệnh liền không thể kéo dài vô hạn.
Thực lực của Tôn giả áo xám rất cường hãn, đã sống rất nhiều năm, nhưng sinh mệnh của hắn vẫn hữu hạn, nếu không tiếp tục đột phá thì không thể kéo dài...
Ba năm, ta còn thời gian ba năm, nhưng muốn đột phá trong vòng ba năm này rõ ràng không có khả năng. Tôn giả áo xám lắc đầu thở dài: Ta chỉ cảm thấy đáng tiếc là không thể gặp lại nàng một lần...
Ba năm sao? Mộ Như Nguyệt nhíu mày, rồi chợt giãn ra, Trong vòng ba năm này, ta sẽ luyện chế ra đan dược có thể giúp ngươi đột phá.
Ngươi nói cái gì? Tôn giả áo xám trợn to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt thản nhiên của Mộ Như Nguyệt: Ngươi nói, trong vòng ba năm ngươi có thể giúp ta đột phá?
Ta không thể cam đoan nhất định thành công, nhưng ta sẽ dốc toàn lực!
Đối với võ giả tu luyện, thời gian ba năm là quá ngắn, chớp mắt đã trôi qua, nhưng nàng chỉ có thời gian ba năm, cho nên việc trọng yếu và khẩn cấp lúc này là nâng cao thực lực.
--------------------
Trong sảnh yến hội, mọi người kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt bình yên vô sự trở về, trong lòng vô cùng chấn động...
Nàng... nàng còn sống trở về?
Tôn giả áo xám thế nhưng tha cho nàng?
Làm sao có thể?
Trước những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thân ảnh áo xám xuất hiện...
Tôn giả áo xám, này... đây là thế nào? Trần Nghị áp chế sự không cảm lòng, hỏi, Nàng làm trái quy củ, vì sao tôn giả bao che nàng?
Quy củ? Tôn giả áo xám cười lạnh, Ngươi có chứng cứ gì chứng minh nàng đả thương người Trần gia ngươi? Huống chi, đây là quy củ lão phu đặt ra, lão phu muốn làm thế nào còn cần phải hỏi ý kiến các ngươi hay sao? Mặt khác, nhân dịp tụ hội hôm nay, lão phu có chuyện muốn tuyên bố!
Hắn hơi ngừng một chút, nói tiếp: Phong Bắc bình nguyên này, lão phu sẽ dùng làm quà gặp mặt cho Nguyệt nha đầu, bất cứ kẻ nào cũng không được có ý kiến.
Hắn nói là đưa cho Mộ Như Nguyệt mà không phải là trả lại cho học viện.
Cũng có nghĩa là học viện Thần không có tư cách thu hồi Phong Bắc bình nguyên từ tay nàng!
Nha đầu, ngươi có hài lòng với quyết định của sư công hay không? Tôn giả áo xám quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, tươi cười lấy lòng, Nếu như hài lòng, vậy... gọi một tiếng sư công ta nghe một chút.
Oanh!
Một tiếng sấm nổ vang trong lòng mọi người.
Nhất thời bọn họ đều cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tôn giả áo xám...
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Tôn giả áo xám muốn đưa Phong Bắc bình nguyên cho Mộ Như Nguyệt? Hơn nữa, còn tự xưng là sư công?
Sắc mặt Trần Nghị tái nhợt, thân thể lảo đảo suýt ngã...