Thu Mi ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đối với Mộ Như Nguyệt càng nhiều thêm một phần tôn kính...
Hiển nhiên, từ nay về sau, thế chân vạc của tam đại thế lực Nam Dương quận đã bị phá vỡ...
Vô Trần, chúng ta đi thôi.
Mộ Như Nguyệt không thèm nhìn mấy người này nữa, nói với nam nhân bên cạnh.
Dạ Vô Trần không nói thêm gì, chỉ nắm lấy tay nàng, đôi mắt tím tràn đầy ôn nhu...
Quận chủ, ngươi thế nhưng đột phá thần vương trung cấp? Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi chỉ mới là thần tướng cao cấp.
Lão đại, ngươi tu luyện thế nào vậy, có thể nói cho chúng ta biết hay không?
Trong phủ quận chủ, đoàn dong binh vương bát vây quanh Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt sùng bái nhìn nàng.
Đối với bọn họ, Mộ Như Nguyệt giống như thần vậy, tốc độ đột phá nhanh đến mức khiến bọn họ khiếp sợ...
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, vừa muốn nói gì đó thì thấy Khổng Phàm từ ngoài cửa vội vàng chạy vào...
Thấy bộ dáng nôn nóng của hắn, Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Quận chủ đại nhân , Khổng Phàm thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, nói: Là Tôn giả áo xám! Tôn giả áo xám phát thư mời!
Thư mời của Tôn giả áo xám?
Vừa nghe vậy, mọi người trong đại sảnh đều châu đầu ghé tai bàn luận.
Đối với người ở Phong Bắc bình nguyên, không ai có thể làm chấn động lòng người hơn Tôn giả áo xám.
Hiện giờ Tôn giả áo xám phát thư mời cho quận chủ của bọn họ, đây là chuyện quang vinh cỡ nào a?
Mang tới đây! Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.
Vâng.
Khổng Phàm đưa tấm thiệp mời đến trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt mở thiếp mời ra, nhìn lướt qua một lượt.
Trong thiệp viết rất đơn giản, đây là bữa tiệc tụ hội mỗi năm một lần của Phong Bắc bình nguyên, chỉ có cường giả thực lực thần hoàng mới có thể tham gia, vì trong tay Mộ Như Nguyệt có đằng xà thượng cổ cho nên mới có tên trong danh sách được mời.
Nửa tháng sau sao? Mộ Như Nguyệt gấp thiệp mời lại, khẽ cười nói: Nửa tháng sau, ta sẽ đi Nam Bình trấn một chuyến...
Bóng đêm tĩnh lặng như nước, ánh trăng bao phủ hai người trong nhà...
Dạ Vô Trần lẳng lặng ôm nữ tử bên cạnh, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng...
Nàng thật sự muốn đến tiệc tụ hội của Tôn giả áo xám sao?
Đúng vậy , Mộ Như Nguyệt cười nói, Ta muốn xem Tôn giả áo xám mà sư phụ nhớ mãi không quên là nhân vật thế nào, giữa bọn họ có ân oán tình thù gì, mấy năm nay sư phụ bị nhốt trong lăng mộ, mà Tôn giả áo xám kia lại lựa chọn ẩn cư ở một trấn nhỏ, phỏng chừng đều có liên quan đến chuyện tình cảm của bọn họ, Vô Trần, chàng không cảm thấy đây là một cơ hội sao?
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn dung nhan nam nhân tuấn mỹ, khẽ cười nói.
Dạ Vô Trần đưa tay vuốt ve mái tóc đen của nàng, ý cười trong mắt càng đậm: Có lẽ vậy...
Bởi vì đến Nam Bình trấn mất một khoảng thời gian, mà tiệc tụ hội là nửa tháng sau cho nên sáng sớm hôm sau, Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần liền bắt đầu xuất phát.
Lần này, nàng để Hỏa Phượng ở lại, còn hai huynh đệ họ Vương dẫn đường cho bọn họ...
Dù sao hai huynh đệ họ Vương cũng quen thuộc Phong Bắc bình nguyên này hơn bọn họ.