Ân Hoa đột nhiên trợn to mắt, hoảng sợ nhìn Cửu thiên long viêm kiếm trước mắt, còn chưa nói được lời nào thì cự kiếm đã hung hăng chém xuống.
Thời điểm mấu chốt, Ân Hoa vội vàng toàn lực thi triển phòng bị, oanh một tiếng, cự kiếm chém xuống, phòng ốc nháy mắt ầm ầm sụp đổ, biến thành một đống phế tích...
Phụt!
Ân Hoa hộc máu, thân thể bay ngược ra ngoài, ngã mạnh vào đống phế tích.
Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, gằn từng chữ một: Thần vương trung cấp, ngươi đột phá thần vương trung cấp?
Lúc này sắc mặt Ân Hoa tái nhợt, ánh mắt lộ tia tuyệt vọng...
Hắn vốn cho rằng lần này đột phá, nữ nhân này sẽ không phải là đối thủ của hắn. Nhưng thật không ngờ nàng cũng đột phá, hơn nữa chỉ dùng một chiêu đánh bại hắn!
Giờ khắc này, xung quanh có không ít dân chúng Nam Dương quận tụ tập xem trận chiến, trong lòng vô cùng chấn động...
Thần vương trung cấp? Quận chủ thế nhưng là Thần vương trung cấp?
Không chỉ vậy, nàng chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Ân Hoa cũng là thần vương trung cấp!
Mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt sùng bái nhìn Mộ Như Nguyệt.
Từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt đều không mở miệng nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Ân Hoa nằm trong đống phế tích.Thời điểm Mộ Như Nguyệt muốn tiến lên, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: Mộ Như Nguyệt, ngươi thế nhưng còn sống, xem ra ông trời đối với ngươi quá ưu ái!
Mộ Như Nguyệt dừng chân, cười lạnh quay đầu nhìn nam nhân phía sau, nhàn nhạt nói: Ngươi muốn giúp hắn?
Tuy Ân Hoa có chút quan hệ với ta, nhưng lần này ta đến không phải vì giúp hắn! Lăng Thiên đảo mắt qua phía Ân Hoa đang vui sướng, sau đó nhìn Mộ Như Nguyệt nói: Ta nhìn trúng ma thú của ngươi, còn cả đan dược sư trong phủ quận chủ của ngươi nữa, nếu ngươi giao hai thứ đó cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: Ngươi ra lệnh hay đang uy hiếp ta? Đáng tiếc, bất luận là Hỏa phượng hay Hải Uy đều sẽ không đi theo ngươi...
Lăng Thiên khẽ nheo mắt, hắn biết với thực lực của Mộ Như Nguyệt hiện tại, mình không phải đối thủ của nàng.
Nhưng mà...
Nhìn lão giả bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không nói, trong lòng Lăng Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói: Mộ Như Nguyệt, ngươi cho rằng bằng thực lực của ngươi có thể giữ được một đan dược sư vương giai sao? Ta vốn dĩ muốn đến đây từ sớm nhưng gia gia đang trong giai đoạn đột phá cho nên phải trì hoãn một thời gian, hiện tại hắn đã là một cường giả thần hoàng, cũng chỉ có Lăng gia chúng ta mới có thể cho Hải Uy sự bội dưỡng tốt nhất, vì tiền đồ của hắn, ngươi tốt nhất vẫn nên từ bỏ hắn đi.
Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi, không có ý tốt nói một câu: Xin lỗi, đi theo Lăng gia, hắn càng không có tiền đồ gì đáng nói.
Lời nàng nói là sự thật.
Sư phụ Hải Uy là trưởng lão Thần Môn, so với Lăng gia, Thần Môn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, trừ phi đầu óc hắn vào nước mới bỏ Thần Môn đi gia nhập Lăng gia...
Sắc mặt Lăng Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói: Mộ Như Nguyệt, ngươi xác định lựa chọn như vậy? Đối với ngươi không hề có lợi ích gì, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, nói không chừng... ta còn có thể cho ngươi thân phận tiểu thiếp! Chỉ cần tiến vào Lăng gia liền có thể được cường giả thần hoàng che chở, đối với ngươi cũng không thiệt thòi!
(Ad: Thiếp? mẹ nó, thằng này đúng là chán sống rồi!!! > <)