Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, hiển nhiên bị Dạ Vô Trần dọa sợ.
Vô Trần, chàng xuất quan rồi? Sao chàng lại đến đây?
Ta đến đón nàng về nhà.
Về nhà...
Hai chữ này làm khóe môi Mộ Như Nguyệt bất giác cong lên một nụ cười vui vẻ.
Nguyệt Nhi, bọn họ đều nói nàng gặp nguy hiểm.
Vậy còn chàng? Chàng nghĩ thế nào?
Dạ Vô Trần cười tà mị nói: Nàng nỡ bỏ ta lại sao?
Tâm Mộ Như Nguyệt đột nhiên xúc động.
Phỏng chừng trên đời này, Dạ Vô Trần là người hiểu rõ nàng nhất...
Đúng vậy, nàng làm sao nỡ bỏ lại nam nhân này? Không có nàng, nàng không tưởng tượng nổi nam nhân này sẽ biến thành bộ dạng gì...
Vô Trần, vì chàng, bất luận xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ sống sót!
Đây là ước định nhất sinh nhất thế của bọn họ!
Khụ khụ! Thu Mi ho khan hai tiếng, mỉm cười nói: Hai người các ngươi bớt ân ái trước mặt người cô đơn như ta đi, mấy canh giờ trước, chúng ta nói với nam nhân của ngươi rằng ngươi đã chết, hắn lại chẳng có biểu hiện thương tâm gì, chỉ thản nhiên nói một câu, ngươi còn sống, ta còn tưởng rằng hắn quá bi thương cho nên mới không chấp nhận nổi sự thật này, nhưng không ngờ ngươi thật sự còn sống...
Rốt cuộc tình cảm phải sâu đậm cỡ nào mới có thể liên hệ sinh mệnh hai người chặt chẽ như vậy.
Nếu không có mối liên hệ đó, làm sao hắn biết nàng ấy còn sống?
Thu Mi có chút hâm mộ, không biết đến khi nào nàng mới có thể gặp được một nam nhân yêu nàng như thế....
Vô Trần, chúng ta đi thôi, Thu Mi, kể cho ta những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Dọc đường đi, Thu Mi kể lại hết những chuyện đã xảy ra cho Mộ Như Nguyệt nghe, bao gồm cả chuyện Văn Hạo trúng độc và hành vi của Ân Hoa...
Càng nghe, sắc mặt Mộ Như Nguyệt càng âm trầm.
Nàng ở trong ảo cảnh không có khái niệm thời gian, không ngờ lần này vừa đi chính là nửa năm, trong nửa năm này cư nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy.
-------------------
Trong phủ quận chủ, Khổng Phàm đang thương lượng công việc với hai huynh đệ họ Vương, đột nhiên bọn họ đều kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh đang đi tới dưới ánh mặt trời...
Quận... quận chủ?
Mọi người lập tức đứng bật dậy, không dám tin nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc kia. Bọn họ cứ cho rằng mình đang nằm mơ, mơ thấy quận chủ của bọn họ trở lại...
Thế nào? Mộ Như Nguyệt đi vào đại sảnh, mặt mày ngả ngớn, cười như không cười nói: Đều không quen biết ta sao?
Quận... quận chủ? Vương Hải rốt cuộc hồi phục tinh thần, ngơ ngắc hỏi: Ngươi... không phải ngươi đã...
Đã chết sao?
Mấy chữ kế tiếp, hắn làm thế nào cũng không nói nên lời...
Vận khí ta tốt, cho nên còn sống , Mộ Như Nguyệt bước nhanh vào phòng, ngồi xuống, tầm mắt đảo qua những gương mặt quen thuộc, Ta đã nghe Thu Mi nói những chuyện xảy ra gần đây, hiện tại ta đã trở về, chính là lúc báo thù hắn, nửa năm qua các ngươi bị khi dễ, ta nhất định sẽ đòi lại từng chút một!
Lời nói của nữ tử lập tức khơi dậy ngàn vạn gợn sóng trong lòng mọi người.
Tất cả đều trở nên kích động, bọn họ đã chờ đợi thời khắc này lâu rồi, hiện giờ rốt cuộc đến lúc bọn họ báo thù...
Thu Mi tỷ tỷ, không tốt!
Bỗng nhiên, một thanh âm nôn nóng từ bên ngoài truyền vào.
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, dời mắt nhìn qua liền thấy một thân ảnh lục y từ ngoài chạy vào.