Đó là một nữ tử thần thái ưu nhã, mái tóc dài trắng xóa và trên mặt đã có dấu vết năm tháng lưu lại.
Ngươi là ai? Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Ha ha... nữ tử cười khẽ, khuôn mặt toát lên nét ưu thương nhàn nhạt.
Không biết đến bây giờ còn ai nhớ rõ tên ta hay không, ngươi cứ gọi ta là Hoa phu nhân là được, ta cũng vì tiến vào lăng mộ này, hắc ám nhập thể mà mất mạng, chẳng qua ta liều mạng bảo toàn linh hồn, đáng tiếc không tìm được thân thể thích hợp, linh hồn cũng dần bị tiêu tán, trước khi linh hồn hoàn toàn tiêu tán ta lưu lại một thể kí ức, cho nên hiện tại ngươi nhìn thấy ta chỉ là một thể kí ức mà thôi...
Mộ Như Nguyệt thần sắc buông lỏng, nhưng vẫn không nói lời nào, lẳng lặng đánh giá nữ tử tóc bạc trước mắt.
Cô nương, thời gian của ta không còn nhiều lắm, cũng may trước khi thể kí ức của ta biến mất còn có thể gặp được ngươi! Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không? Hoa phu nhân mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, từ ái nói.
Đương nhiên, nếu ngươi không làm đệ tử của ta thì vĩnh viễn không cách nào rời khỏi nơi này! Lúc trước ta quá nhàm chán nên kiến tạo căn phòng này bên trong lăng mộ, chỉ có cách chờ sau khi ngươi đột phá mới có thể rời khỏi, nếu ta nhìn không nhầm, thực lực hiện tại của ngươi là thần vương sơ cấp, ngươi phải đột phá lên thần vương trung cấp mới ra khỏi đây được, ta có phương pháp giúp ngươi đột phá trung cấp trong thời gian nhanh nhất, không biết ngươi có nguyện ý trở thành đệ tử của ta không?
Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt mong chờ của nữ tử, nhẹ giọng gọi: Sư phụ.
Ha ha. Hoa phu nhân cười to hai tiếng, cười, cười đến chảy nước mắt: Không ngờ Hoa phu nhân ta cùng cực cả đời, sau khi mất còn có thể thu được một đệ tử, hảo hài tử, ta nhất định sẽ truyền thụ kiến thức cả đời ta cho ngươi, như vậy ta mới không còn gì phải nuối tiếc nữa!
Nói đến đây, nàng hơi ngừng một chút: Ngươi chuẩn bị một chút, chuẩn bị tốt ta sẽ bắt đầu dạy ngươi tu luyện! Bởi vì thời gian của ta đã không còn nhiều lắm...
Cả đời này nàng chưa từng thu nhận đệ tử, chỉ khi chết đi rồi mới phát hiện tìm một truyền nhân kế thừa y bắt là rất quan trọng, nàng sở dĩ lưu lại thể kí ức chẳng qua cũng vì muốn tìm người truyền thừa thôi...
Cũng may, nàng rốt cuộc chờ được rồi!
Ta đã chuẩn bị tốt. Mộ Như Nguyệt nhìn Hoa phu nhân, thần sắc kiên định: Hiện tại có thể bắt đầu chưa?
Tốt! Hoa phu nhân cười nói, Ta là một pháp sư trận pháp, cho nên thời điểm ta huấn luyện sẽ có nguy hiểm, ngươi phải chuẩn bị tốt tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng! Kế tiếp, ta sẽ làm ngươi tiến vào ảo cảnh, trong ảo cảnh tất cả những chuyện ngươi trải qua đều chân thật, ngay cả cái chết cũng là thật! Ngươi... thật sự chuẩn bị tốt chưa?
Vâng , Mộ Như Nguyệt gật đầu, Ta đã chuẩn bị tốt.
Được. Hoa phu nhân cười nói: Bây giờ ta lập tức truyền tống ngươi vào ảo cảnh.
Một tia sáng từ lòng bàn chân Mộ Như Nguyệt bay lên, lúc nàng hồi phục lại tinh thần thì đã ở trong một khu rừng...
Vô số ma thú từ phía trước đánh tới, xung quanh tràn ngập hơi thở cường đại.
Mộ Như Nguyệt thu liễm thần sắc, lấy Cửu Thiên Long Viêm kiếm từ trong nhẫn không gian ra, ngọn lửa mãnh liệt từ thân kiếm bắn ra, hóa thành một con cự long vọt về phía đám ma thú...