Huống chi nàng còn có ma thú, cũng không phải chỉ đi một mình...
Hải Uy thấy ý nàng đã quyết, đành phải gật đầu nói: Vậy được rồi, ta sẽ thay ngươi trông coi tốt phủ quận chủ, ngươi đi nhanh về nhanh.
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, dời mắt về phía hậu viện, trong lòng nói thầm: Vô Trần, ta sẽ nhanh trở lại, hi vọng ngày ta trở về, chàng cũng xuất quan rồi...
Ngày hôm sau.
Dưới chân núi, Ân Hoa đang nhìn quanh khắp nơi, bỗng nhìn thấy bạch y nữ tử cất bước đi đến, hắn lập tức biến sắc.
Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Văn Hạo liếc Ân Hoa một cái, nói: Là ta và Thu Mi mời nàng.
Ngươi... các ngươi... Ân Hoa tức xanh mặt, Ngươi thế nhưng mời nữ nhân này! Không phải muốn chia cho nàng một chén canh đi?
Khanh khách , Thu Mi che miệng cười duyên, Ân gia chủ, ngươi nói lời này sai rồi, chúng ta mời nàng, chỉ hi vọng nàng có thể gánh vác một phần nguy hiểm mà thôi, thêm một người, lần thám hiểm này có thêm chút đảm bảo, chỉ dựa vào ba thế lực chúng ta thì không thể thăm dò toàn bộ lăng mộ được!
Hừ! Ân gia chủ hừ lạnh, phủi phủi vạt áo nói: Việc này căn bản không cần nàng, ta đã mời nhân vật trong gia tộc cường đại hơn ba thế lực chúng ta tham gia! Bọn họ sẽ tới nhanh thôi!
Đang nói, một đoàn người từ phía trước bước nhanh đến.
Dẫn đầu là một nam nhân lạnh lùng, theo sau là một đám người. Thời điểm nhìn thấy nam nhân dẫn đầu kia, sắc mặt Ân gia chủ đột nhiên sáng ngời.
Lăng thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã tới!
Lăng gia của Phong Bắc thành?
Sắc mặt Thu Mi và Văn Hạo đều trầm xuống, cực kì khó coi.
Lăng gia là gia tộc cường đại nhất Phong Bắc thành, nghe nói trong Lăng gia có một cường giả đỉnh thần vương tọa trấn! Là tồn tại mà những người khác không dám chọc đến!
Sỡ dĩ Ân gia chủ có quan hệ với Lăng gia là vì nữ nhi hắn gả làm tiểu thiếp cho vị thiếu gia Lăng gia, Lăng Thiên này!
Nếu lần này có Lăng gia gia nhập, bảo bối bọn họ chiếm được sẽ ít đến đáng thương. Nhất định phần lớn sẽ bị Lăng gia thu vào tay....
Cho nên, nhất thời hai người đều bất mãn với hành vi của Ân gia lần này.
Ta nghe nói các ngươi phát hiện một tòa lăng mộ, hôm nay tiến hành thăm dò, không biết chúng ta có thể bắt đầu chưa?
Có lẽ vì có Lăng gia chống lưng, lá gan Ân Hoa cũng lớn lên, ưỡn ngực nói: Lăng thiếu gia, là thế này, trước khi ngươi tới đã xảy ra chút mâu thuẫn, Văn Hạo và Thu Mi chưa được sự đồng ý của ta mà đã cho phép người khác tham gia thăm dò.
Lúc nói chuyện, hắn không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của hai người, dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: Nữ nhân này chính là người bọn họ mời tới, cũng là tân quận chủ của Nam Dương quận!
Nàng chính là quận chủ được mọi người tuyên truyền khắp nơi? Lăng Thiên liếc Mộ Như Nguyệt một cái, nhàn nhạt nói: Ta thấy chẳng qua cũng chỉ có thế, nếu nàng muốn gia nhập vậy tùy nàng đi, ta cũng muốn xem một chút vị quận chủ này rốt cuộc có bản lĩnh gì!
Nếu Lăng thiếu gia đã mở miệng, vậy ta để nàng lưu lại đi. Ân Hoa hất cằm, cười lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nhưng đối với sự châm chọc mỉa mai của hắn, Mộ Như Nguyệt dường như không phát hiện, dung nhan tuyệt sắc không có biểu tình gì.