Hừ! Đinh Lâm bình ổn tâm tình, hừ lạnh nói: Có linh thạch trung cấp thì ghê gớm lắm à? Nói không chừng là ngươi vận khí tốt nhặt được trên đường, hoặc là dùng phương pháp nào đó lấy từ tay nam nhân! Có nhiều linh thạch trung cấp như vậy mà thực lực chỉ ở cấp thần tướng, chứng tỏ thiên phú ngươi đã đến cực hạn! Lần này bất luận thế nào ngươi cũng không thể thông qua khảo thí nhập học được, chúng ta cứ chờ xem!
Dứt lời, nàng hất cằm, không thèm nhìn Mộ Như Nguyệt, kiêu ngạo rời khỏi cửa hàng.
Lisa muốn hung hăng giáo huấn nữ nhân này, lại bị Mộ Như Nguyệt kéo về, lắc lắc đầu nói: Cần gì chấp nhặt với nàng? Chúng ta đi thôi.
Nhưng mà...
Lisa còn muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Dọc đường đi nàng vẫn nhắc mãi, tuy vừa rồi dùng 60 linh thạch trung cấp hung hăng đả kích Đinh Lâm, nhưng càng nghĩ càng thấy tiếc, hai vòng tay bạch ngọc này căn bản không đến giá cao như vậy a.
Có điều, các nàng làm sao biết được, Mộ Như Nguyệt đã lấy được thứ tốt nhất. Nếu không vì thần thạch, Mộ Như Nguyệt cũng không cần dùng 60 linh thạch trung cấp để mê hoặc lão bản.
Phải biết rằng, cho dù bỏ ra 60 linh thạch cao cấp cũng chưa chắc có thể mua được thần thạch, đây chính là báu vật vô giá!
Nghĩ đến thu hoạch lần này, Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, hài lòng nở nụ cười...
Di, các ngươi mau nhìn, kia không phải là bạn cùng phòng của chúng ta sao?
Lisa dừng chân, kinh ngạc nhìn nữ tử như khổng tước phía trước, hơi sửng sốt nói: Nàng ở chỗ này làm gì? Chúng ta đi qua xem đi!
Lisa!
Y Liên sửng sốt, muốn ngăn lại nhưng không kịp, Lisa đã bước nhanh về phía trước... Tề Mặc, ta đuổi theo ngươi tới tận đây, vậy mà ngươi đối xử với ta như vậy sao?
Khổng tước nữ tử nhìn nam nhân tuấn mỹ thần sắc lạnh lùng trước mặt, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không ngăn được nỗi bi thống và thất vọng trong lòng.
Nàng ta rốt cuộc có gì tốt, đáng để ngươi vứt bỏ ta?
Lúc nói chuyện, khổng tước nữ tử căm hận nhìn nữ tử nhỏ xinh trong ngực Tề Mặc, hai mắt như muốn phun lửa.
Đủ rồi! Thiên Diệp, ngươi cũng không nhìn xem bộ dáng ngươi có thể so được với Tiêu Vũ thanh thuần của ta sao? Ta tuyệt đối sẽ không thích loại nữ nhân như ngươi! Cho dù ngươi là công chúa cũng không xứng với ta!
Công chúa thì thế nào? Ở học viện này, tất cả đều phải dựa vào thực lực của chính mình.
Nữ nhân này chẳng những là một con khổng tước kiêu ngạo, còn chẳng có năng lực gì đáng nói, lại mặt dày dây dưa đuổi theo hắn tới tận đây!
Đối diện với ánh mắt chán ghét của nam nhân, trái tim Thiên Diệp như bị xé rách, phẫn nộ nhìn về phía Tiêu Vũ, căm hận nói: Ngươi chính là bị hồ ly tinh này mê hoặc tâm trí, Tề Mặc, ta có thể chờ, chờ một ngày ngươi hồi tâm chuyển ý!
Chát!
Tề Mặc hung hăng tát vào mặt Thiên Diệp, thân thể nàng lảo đảo ngã ra ngoài, trên má đau đớn nóng rát, nàng lại quật cường không khóc...
Thiên Diệp, Tiêu Vũ là nữ nhân ta yêu, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai vũ nhục nàng! Nếu ngươi còn mắng nàng một câu nữa, ta sẽ khiến ngươi hối hận!
Trái tim Thiên Diệp run rẩy, chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng, nàng cười phá lên, tiếng cười vang khắp học viện...