Một đạo kiếm quang chém về phía Hoàng Ngọc, nàng nhanh nhẹn né tránh, nâng tay vung kiếm lên, chỉ trong chớp mắt, máu của người phía trước đã bắn vào người nàng...
Nhưng như vậy cũng không khiến Hoàng Ngọc dừng chân, nàng nhanh chóng bay về phía trứng ma thú, mắt thấy sắp chạm được, trong lòng nàng vui sướng, vươn tay qua phía trứng đằng xà...
Không tốt, mau, mau ngăn nàng lại!
Mọi người vừa quay đầu liền nhìn thấy Hoàng Ngọc đến gần trứng đằng xà, sắc mặt đại biến, vội vàng quát lớn...
Nhưng đã không còn kịp nữa, hai tay Hoàng Ngọc đã chạm vào quả trứng, tức khắc, một luồng bạch quang từ trong trứng ma thú phát ra, dần dần bao trùm dung nhan kinh hỉ của Hoàng Ngọc.
Giờ khắc này, mọi người đều dừng chân, nhìn chằm chằm hướng thạch đài, rồi sau đó, phịch một tiếng, một thân ảnh từ trong luồng bạch quang văng ra, hung hăng ngã xuống đất...
Phụt!
Hoàng Ngọc phun một ngụm máu tươi, vẻ mặt khiếp sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm trứng ma thú trong bạch quang, trong lòng không dám tin đây là sự thật.
Trứng ma thú cự tuyệt ta?
Đúng vậy, quả trứng này cự tuyệt nàng tới gần, tại sao chứ?
Bạch quang dần tan đi, xung quanh khôi phục yên tĩnh giống như chưa hề xảy ra chuyện gì...
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trứng ma thú trên thạch đài bay lên, xuyên qua đám người...
Mau, mau bắt lấy quả trứng kia!
Rốt cuộc có người hồi phục lại tinh thần, biến sắc chỉ vào trứng ma thú, vội vàng hô lớn.
Mọi người lập tức phản ứng lại, nhào về phía trứng ma thú, muốn bắt lấy nó. Nhưng trứng ma thú lại trơn trượt như cá chạch, vừa bị ôm vào lòng liền vút một cái bay mất...
Hừ! Chỉ là một quả trứng ma thú mà thôi, ta cũng không tin không thu phục được ngươi!
Hoàng Ngọc đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng vung tay lên, một đạo kiếm quang đánh về phía trứng ma thú.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, trứng ma thú chợt lóe tránh đi, rồi sau đó nhảy vào lòng Mộ Như Nguyệt...
Không sai, nó thật sự run bần bật núp trong lòng Mộ Như Nguyệt, trong số nhiều người như vậy, cũng chỉ có nữ nhân này mang đến cho nó cảm giác thoải mái dị thường.
Có điều, Mộ Như Nguyệt lại ngây ngẩn, nàng không ngờ trứng đằng xà sẽ tìm tới mình...
Thời điểm nàng ngẩng đầu lên liền thấy mọi người hùng hổ lao về phía nàng, ánh mắt kia giống như Mộ Như Nguyệt là kẻ thù của cả nhà bọn hắn.
Hoàng Ngọc căm hận đến mức thần sắc dữ tợn, quả trứng ma thú này cự tuyệt mình, lại chọn nữ nhân kia? Hoàng Ngọc nàng trước nay cao ngạo làm sao chịu đựng được?
Ta khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn giao trứng ma thú ra, nếu không, hôm nay ngươi nhất định phải để mạng lại đây!
Hoàng Ngọc hất cằm, kiêu ngạo nhìn Mộ Như Nguyệt.
Một người mới bước vào cảnh giới thần tướng mà thôi, còn chưa có tư cách cho nàng để vào mắt.
Nếu như... Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, Ta nói không thì sao?
A... Hoàng Ngọc cười lạnh, nhếch môi nói: Ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói không? Nếu ngươi không giao trứng ma thú ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không tha cho ngươi! Cho nên, ta cũng chỉ có lòng tốt khuyên ngươi thôi! Đằng xà thượng cổ tôn quý như thế, cũng chỉ có chủ nhân cường đại mới xứng với thân phận của nó... Ngươi cho rằng ngươi có đủ thực lực để khế ước với nó sao?