Trong bóng đêm trầm tĩnh, bạch y và tử y sóng vai đứng bên nhau, tỏa sáng rực rỡ khiến người ta không thể dời mắt...
Mọi người nhìn hai người kề vai chiến đấu, trong lòng vô cùng chấn động, nhất thời không thể hồi phục tinh thần...
Đáy mắt Mộ Dung Thanh Sơ xẹt qua một tia phức tạp, không ngờ tai ương diệt thế cứ trôi qua như vậy, đại lục rốt cuộc cũng có thể khôi phục bình tĩnh...
Nương!
Thân thể Tử Thiên Cảnh chợt lóe, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười lười biếng: Ngươi đã trở lại?
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, dung nhan tuyệt sắc dưới ánh trăng bao phủ một tầng sáng nhạt.
Phải, ta đã trở về, có điều, chờ ta giải quyết xong đám người này rồi nói...
Trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, nâng mắt nhìn về phía đám ma nhân điên cuồng, khóe môi khẽ cong lên.
Cấp bậc của trận chiến này không phải những người khác có thể nhúng tay vào.
Trên người nữ tử bùng lên một ngọn lửa màu đỏ mãnh liệt bắn về phía đám ma nhân liều chết xông đến, nháy mắt đã thiêu bọn hắn thành tro bụi....
Trận nguy nan này cuối cùng cũng qua.
Tử Thược thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại đứng dưới ánh trăng.
Trải qua trận chiến này, thanh danh của Nguyệt Nhi và đường huynh nhất định là không ai không biết!
Thần giai, đó là tồn tại cường đại cỡ nào? Bọn họ xuất hiện, nhất định sẽ tạo nên một trận sóng to gió lớn trên đại lục này...
Nhưng trong lòng Tử Thược càng cảm thấy tự hào.
Đơn giản là vì hai người kia, một người là đường huynh của nàng, một người là bằng hữu tốt nhất của nàng...
Lần này có không ít cường giả vô thượng đến đây, nhưng lúc này mọi người lộ ra vẻ mặt khát khao, không nỡ dời mắt khỏi hai người kia...Bởi vì hai người này đột phá thành thần đánh bại đám ma nhân, đại lục vốn bị ô nhiễm trong mấy ngày qua, hiện tại đã khôi phục yên tĩnh và an bình như trước.
Nhưng ma nhân xuất hiện đã gây ra vô số thương vong cho đại lục, may mắn là những người thân của nàng không có thương vong gì...
Cảm ơn.
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thanh Sơ, dung nhan tuyệt mỹ khẽ nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn nam nhân tuấn mỹ, thanh âm trong trẻo như bầu trời đêm vang lên.
Nụ cười của hắn không còn thanh lãnh như trước nữa mà ấm áp như gió xuân...
Đây là ta nợ ngươi, ngươi không cần cảm ơn ta.
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, dời mắt về phía phượng hoàng lửa, ánh mắt nặng nề: Hỏa phượng, ngươi theo ta qua đây một lát.
Thân thể Phượng hoàng lửa chấn động, hơi cúi đầu đáp: Vâng, chủ nhân.
Nàng biết, sau khi mình nhận ra đan gia, chủ nhân nhất định sẽ hỏi tin tức Đan gia viễn cổ này...
Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh, gió nhẹ thổi làn tóc nữ tử khẽ bay lên.
Nàng cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn phượng hoàng lửa, sự an tĩnh này làm phượng hoàng lửa cảm thấy bất an...
Chủ nhân.
Cuối cùng nàng không nhịn được mở miệng trước: Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi, ta nhất định sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết...
Ta muốn biết tất cả mọi chuyện!
Phượng hoàng lửa ngẩng đầu lên, ngóng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, hơi rũ mắt nói: Chủ nhân, ta cũng không phải người ở đại lục này, ta đến từ Thần giới!