Nhưng bọn họ còn chưa kịp có động tác gì, hai thân ảnh quen thuộc đã từ ngoài cửa đi vào...
Bạch y như tuyết, tóc đen bay bay, thời điểm nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, Thánh Nguyệt phu nhân vội vàng bụm chặt miệng, toàn thân khẽ run rẩy.
Trời biết, từ sau khi Mộ Như Nguyệt mất tích, nàng đã bao nhiêu đêm tỉnh dậy từ trong ác mộng, không ngờ hiện tại rốt cuộc cũng gặp lại nữ nhi bảo bối của mình.
Cha, nương, cữu cữu! Mộ Như Nguyệt mỉm cười, ôn nhu nói: Ta đã trở về...
Đúng vậy, nàng đã trở lại...
Nguyệt Nhi, Vô Trần, trong khoảng thời gian này các ngươi đã đi đâu? trong mắt Tiêu Thiên Vũ hàm chứa sự quan tâm lo lắng, Chúng ta còn tưởng các ngươi đã xảy ra chuyện gì.
Dạ Vô Trần cười cười, ôm Mộ Như Nguyệt vào lòng, thần sắc ôn nhu nói: Yên tâm đi, nhạc phụ đại nhân, có ta ở đây, Nguyệt Nhi sẽ không gặp bất cứ chuyện gì...
Thời điểm Mộ Như Nguyệt muốn mở miệng giải thích, bỗng nhiên phía sau truyền đến hai tiếng hét lớn.
Sư phụ!
Hai thanh âm, trong đó một hào khí hoàn toàn át mất thanh âm ngây ngô còn lại.
Đừng nói Mộ Như Nguyệt, những người khác cũng bất giác bị dọa sợ, đặc biệt là hai đại thế lực, tập trung ánh mắt về phía Mộ Dung Cầm.
Ngươi là... Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi.
Ha ha , Mộ Dung Cầm lúc này không còn cao ngạo như vừa rồi nữa, cười ha hả nói, Sư phụ, ngươi đã quên ta sao? Ta là phụ thân của Mộ Dung Thanh Sơ, lúc trước chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, bởi vì ta ngẫu nhiên đạt được truyền thừa của ngươi lưu lại, cho nên mới nhận ngươi làm sư phụ.
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ ra đối phương là ai.
Nam nhân này chính là người chân chính đứng đầu Tiên Y Môn, thời điểm giết Nam Cung Tử Phượng đã xuất hiện cùng với Mộ Dung Thanh Sơ, vẫn luôn miệng xưng là đồ nhi của Nguyệt Tôn.
Ta không phải sư phụ ngươi.
Sư phụ, ngươi không thừa nhận là sư phụ của ta cũng không sao, ta làm đệ tử của ngươi là được. Mộ Dung Cầm cười nịnh nọt, nếu hắn có một cái đuôi, nhất định sẽ vẫy đuôi lấy lòng trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Mộ Dung Thanh Sơ cảm thấy rất mất mặt, bất giác lui lại mấy bước, bảo trì một khoảng cách với Mộ Dung Cầm.
Hắn rất muốn nói, hắn không quen biết nam nhân này...
Ha ha , Mạc Phi cười hai tiếng, tán thưởng nói, Khó trách Thiến Thiến cực kì tôn sùng ngươi, thì ra ngươi thật sự không phải người bình thường, ngay cả một cường giả vô thượng cũng nhận ngươi làm sư phụ, vậy mà ngươi lại từ chối, rất ít người có được khí phách như vậy.
Huống chi, thực lực nữ nhân này có vẻ rất mạnh...
Dược thánh khẽ thở dài, ánh mắt có chút phức tạp: Ngươi quả thật có tư cách trở thành sư phụ của Thiên Thừa Ngôn...
Có một sư phụ như vậy, Thiên Thừa Ngôn cự tuyệt hắn cũng là đương nhiên.
Sư phụ. Thiên Thừa Ngôn gãi đầu cười ngây ngô, Ta rốt cuộc lại được gặp ngươi.
Nhìn đôi mắt ẩn chứa ý cười của nam nhân, Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi: Nếu lần này các ngươi không xuất hiện, nói không chừng ta sẽ đến Dược Môn và Võ Môn để tìm các ngươi.
Thật sự? hai mắt Thiên Thừa Ngôn sáng lên.
Mặc kệ sư phụ nói thật hay giả, đều chứng tỏ nàng không quên hắn...
Thư Ninh, thì ra ngươi đi cùng Nguyệt Nhi , An Thiến liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thư Ninh phía sau Mộ Như Nguyệt, bất bình nói, Thật là quá giảo hoạt, cũng không thèm nói với ta một tiếng, đúng rồi, nam nhân này là ai? Sao ta lại cảm thấy hắn rất quen mắt?