Tia hi vọng cuối cùng trong lòng mỹ phụ cũng biến mất, nàng sợ Mộ Như Nguyệt cưỡng chế bắt nàng ăn Chân ngôn đan, vội vàng nói: Ta nói, ta nói, gia chủ, đều là ta làm, là ta giết tiện nhân kia, là ta cố ý tìm người giả mạo đạo sĩ hãm hại Thư Ninh, lừa gạt ngươi, cầu xin các ngươi buông tha ta đi, ta cũng chỉ vì suy tính cho hài tử trong bụng ta mà thôi...
Toàn thân Tô Chấn chấn động giống như bị điện giật, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: Mai Lâm, ngươi lừa ta thật khổ!
Nếu không phải tại nàng, sao hắn phải vứt bỏ nữ nhi thiên phú trác tuyệt. Nếu không vì nàng, sao hắn lại làm ra chuyện như vậy...
Là nàng đã hại toàn bộ Tô gia!
Ha ha! Thư Ninh cười khẽ, lạnh lùng nói, Vì hài tử trong bụng ngươi, ngươi có thể tùy ý cướp đi sinh mệnh người khác? Tô đại phu nhân, lần này ta trở về chính là vì báo thù! Nếu ngươi chỉ đuổi ta ra khỏi Tô gia thì cũng thôi, dù sao mấy năm nay ông ngoại luôn yêu thương ta, nhưng ngươi hại chết nương ta, làm ta không được một lần nhìn thấy mặt nương! Ngươi dựa vào cái gì mà giết nàng, dựa vào cái gì hại ta vừa sinh ra đã không có nương!
Tô đại phu nhân, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta muốn ngươi xuống địa ngục bồi tội với mẫu thân ta!
Oanh!
Không khí trước mặt Thư Ninh chợt ngưng tụ, nàng chậm rãi giơ tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay nàng, xoẹt một tiếng, trường kiếm cắt ngang qua cổ Tô đại phu nhân.
Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Tô đại phu nhân cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có, đã lảo đảo ngã xuống đất...
Nương!!!
Tô Sương thét khàn cả giọng, phẫn nộ trừng mắt Thư Ninh: Mẫu thân tiện nhân kia của ngươi làm sao có thể so được với mẫu thân ta? Nàng chết một trăm lần cũng không bằng sinh mệnh của mẫu thân ta, vốn dĩ là nương ta quen biết cha trước, chỉ vì gia thế của nàng không cao cho nên cha mới cưới mẫu thân tiện nhân của ngươi! Ngươi và nương ngươi hẳn phải chết hết đi mới đúng, năm đó mẫu thân ta không nên mềm lòng lưu lại tiện nhân ngươi!
Ánh mắt Thư Ninh trầm xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt điên cuồng của Tô Sương.
Ngươi hẳn là biết, ta ghét nhất là người vũ nhục mẫu thân ta.
Tô Sương hừ lạnh, khuôn mặt vặn vẹo: Ta vũ nhục nàng thì sao? Nàng vốn dĩ nên chết! Nàng đã chết, cha cũng không cần vì lợi ích gia tộc mà cưới nàng, làm nàng cướp đi vị trí nên thuộc về mẫu thân ta!!!
Đúng vậy, cái vị trí đó vốn nên thuộc về mẫu thân nàng.
Tuy rằng cha chủ động theo đuổi mẫu thân Thư Ninh nhưng cha tuyệt đối không sai, người sai chỉ có mẫu thân Thư Ninh!
Nếu trên đời này không có nàng, sao cha có thể vứt bỏ mẫu thân mà cưới nàng?
Thư Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: Mấy năm nay, Tô đại phu nhân dạy dỗ ngươi như vậy sao? Kiêu căng ương ngạnh, ngực to não nhỏ!
Ngươi nói cái gì?
Tô Sương biến sắc, giương nanh múa vuốt đánh về phía Thư Ninh.
Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!
Có điều, Tô Sương còn chưa tới gần Thư Ninh, trên người đối phương đã toát ra khí thế cường hãn, oanh một tiếng, thân thể Tô Sương bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt...