Ở lầu dưới có một người đàn ông bệnh sắp chết, cách vách tường, một người đang nghe nhạc, đối diện nhà một đứa trẻ đang chơi đùa. Trên lầu có hai người đang cười to; còn có tiếng đánh bài. Trên một chiếc thuyền giữa sông, có một người phụ nữ đang khóc thương người mẹ đã khuất. Vui buồn đau khổ của con người cũng không tương thông, ta chỉ cảm thấy bọn họ ầm ĩ.
— Lỗ Tấn
Tô Tĩnh nhìn thấy Tô Nam, như là gặp vị cứu tinh, gọi to: “Tô Nam! Tô Nam, em khuyên nhủ anh rể em! Đều sắp hết năm rồi! Nào có ai năm mới còn bỏ nhà đi với gái… ”
Người đàn ông xô Tô tĩnh, “Phòng cho mày ở, tiền để lại cho mày! Con mẹ nó mày còn ồn ào! Ồn ào đm! ”
Tô Nam ngượng ngùng, tâm tư ngay sau đó tựa như bị giẫm đạp như tuyết trên đất, loang lổ, đầu óc một mảnh trống rỗng.
“Tô Nam!” Tô Tĩnh lại nhào tới, nắm chặt lấy người đàn ông kia không thả, “Tô Nam! Em phụ chị khuyên nhủ anh rể! Phải đợi qua năm mới!”
Trong cổ họng Tô Nam nóng rát như đốt than củi, không phát ra được tiếng nào, cô hận không thể tắt tiếng, hoặc là ngay bốc hơi biến mất tại chỗ .
Túi ny lon cột chỗ hàng rào bị gió thổi quần quật, cô tiến lên trước một bước, kéo lại cánh tay Tô Tĩnh, “Chị… Coi như kệ đi. ”
“Kệ đi? ! Chị dựa vào cái gì kệ! Đây là nhà hắn, còn có Ninh Ninh, là con gái của hắn… ” Tô Tĩnh bỗng nhiên nhịn không được, nức nở lên tiếng, dùng ngón tay thô ráp phiếm hồng vẫn nắm chặt ống tay áo của hắn, “Anh không thể đi, nếu như anh đi tới chỗ con tiện nhân kia một bước, em liền… ” ánh mắt cô băn khoăn rơi vào chiếc xe ở đầu hẻm. Chiếc xe kia có vẻ là đời cũ nhưng bề ngoài vẫn bóng lưỡng, “… Đập đầu tự tử ở trên cái xe kia! ”
Tô Nam bị Tô tĩnh mắng qua, tâm can lãnh lẽo, cô đã vô số lần khuyên Tô tĩnh ly hôn. Tô Tĩnh luôn luôn nói trăm nghìn câu chống lại, dường như mỗi một câu khuyên lý trí của Tô Nam là cùng một phe cánh với “Tiện nhân” kia. Lâu ngày, Tô Nam cũng không dám nhắc lại một câu. Trong lòng cô không đồng tình về điểm này, giống như đem cát nắm ở trong tay, ráng nắm bắt cũng sẽ không giữ được hết, mà nắm chặt phần còn lại vào trong máu thịt thì chỉ có phiền chán cùng đau chết lặng.
“Vui buồn đau khổ của con người cũng không tương thông, ta chỉ cảm thấy bọn họ ầm ĩ. ”
Giờ phút này,Tô nam phát giác chính mình thực sự là lãnh tâm lãnh phổi đối với mọi việc, toàn lực kìm nén một câu “Vậy chị liền đi chết đi” bên mép, suýt chút nữa đã nói ra.
Cô cắn răng hàm, tự tay ôm lấy thắt lưng của Tô Tĩnh, dùng sức mang chị lui về phía sau, cái túi trên tay bị Tô tĩnh va chạm, “bũm” một cái rơi vào trong nước bùn.
Một cái tát mang theo hơi gió rơi ở trên mặt Tô Nam.
“Tô Nam! Mày là giúp ai!”
Người đàn ông nhân cơ hội giựt ra ống tay áo, liếc nhìn Tô Tĩnh, bể lại cổ áo, nghênh ngang rời đi.
Trần Tri Ngộ tiến lên một bước, vươn cánh tay ra lại không biết có thể làm gì, lúng túng đứng ở đằng kia.
Trên mặt Tô Nam bị Tô Tĩnh tát có năm ấn hồng hồng.
Trong một chốc, Tô Tĩnh có chút mơ hồ, nắm cánh tay Tô Nam lui ra phía sau một bước, “Em, chị… chị không phải cố ý… ”
“Ninh Ninh đang ở nhà, còn nhỏ như vậy chị lại bỏ bé một mình… ” Tô Nam cực nhanh ngồi xổm xuống, mượn dịp hung hăn hít mũi một cái, đem cái túi dính nước bùn nhặt lên, lấy ra cái chai thuốc tẩy sạch sẻ bên trong, nhét vào trong tay Tô Tĩnh, “Chị trở về đi, em về nhà… ”
“Tô Nam… ”
Tô Nam cúi thấp đầu, ai cũng không nhìn, lướt qua Tô Tĩnh, lướt qua Trần Tri Ngộ, đạp lên tuyết bẩn thỉu , đi về phía trước cực nhanh .
Lúc cô sượt qua người anh, cô rũ mắt xuống, trong mắt có lệ chảy ra.
“Tô Nam.”
Thân ảnh phảng phất như không có nghe thấy, nhanh chóng đi xa.
Trần Tri Ngộ rút chìa khoá xe, đóng lại cửa chạy theo.
Mây đen rủ xuống, nước sông khô cạn, cầu đá đầy bụi bậm, Tô Nam đứng ở bên cầu.
Trần Tri Ngộ nhớ tới ngày ấy, từ bệnh viện nhân dân trở về, xoay người nhìn lại thấy bóng dáng kia như là bị cái gì đè trên vai, bóng hình đơn bạc.
Khi đó cô nhận điện thoại của ai? Lại suy nghĩ cái gì?
Rõ ràng là hai mươi bốn tuổi trẻ trung sôi nổi, mà lại có thể thấy ở trong mắt cô một tia cô độc. Có đôi khi nhìn không ra được gì, chỉ một mảnh hoang mạc, gió tuyết tràn ngập.
“Tô Nam. ”
Thân ảnh kia cực nhanh giơ tay lên, lau một con mắt, thanh âm buồn bực, “… Làm cho thầy chê cười. ”
Có cái gì để cười!
Bị bức bách, bị người ta càu nhàu, mà lại không thể làm gì.
“Thầy nói… ” anh thở dài một tiếng, “Em ngốc như vậy, lại vừa mới vào đời, có bao nhiêu người khi dễ em rồi? ”
“Không có ai, chỉ có thầy…” thanh âm run rẩy như dây đàn.
“Đau không? ”
“Không đau.”
Vẫn còn ở đây cậy mạnh.
Anh đến gần một bước, tự tay nắm cổ tay thanh mảnh của cô, ngón tay anh chạm gần gò má sưng đỏ của cô, “Thầy không phải hỏi về chỗ này… ”
Lông mi ướt lệ gấp rút run lên một cái.
“… Năm phút đồng hồ. ”
Anh cầm lấy tay cô, để trong lòng ngực mình.
Năm phút đồng hồ, anh không phải là giáo sư của cô, cô cũng không phải là học sinh của anh.
Khoảng khắc, ôm thân thể nhỏ bé vào trong lòng thật chặt, tâm chậm rãi trầm tĩnh lại. Áo khoác bên ngoài bị người ta gắt gao nắm lấy, năm ngón tay siết lại dùng sức đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Hô hấp dồn dập phập phồng bất định, ráng đè nén tiếng khóc, một tiếng lại một tiếng đập vào trong tai anh.
…trong lòng anh.
Bàn tay anh chậm rãi, vài phần do dự đặt trên lưng cô.
Anh cảm thấy có chút càng lo sợ , có chút càng thêm rõ ràng.
Rất nhiều ý niệm trong đầu nảy lên lại bị dập tắt, nổi lên lại chìm xuống.
Tô Nam dần dần điều chỉnh tâm trạng mình, áo khoác ngoài bị nắm chặt cũng buông lỏng ra. Người trong ngực lui ra phía sau nửa bước, âm trầm hướng anh nói cảm ơn.
Anh như sao cũng được mà “ừ” một tiếng.
“Thầy biết một hai luật sư chuyên về ly dị ”
Tô Nam lắc đầu, “Không cần đâu ”
Tô Tĩnh không chịu ly hôn, muốn ăn thua đủ với người đàn ông đã sớm đi lạc lối.
” thời điểm cần, trực tiếp liên hệ thầy.”
Lòng sông nước bùn lộ ra dưới cầu, có một mùi thôi thối bốc lên.
Tóc cô bị gió thổi tung, mắt vừa mới khóc xong đã sạch sẽ khô ráo, nhưng vẫn nhìn không có sức sống, chỉ có ưu sầu, cùng vẻ ưu sầu ngày thường càng thêm thâm trầm.
Tô Nam cố chấp, nhẫn nhục chịu đựng, trong khổ mua vui, lại tính cách thâm trầm cô tịch, cuối cùng anh cũng biết tại sao.
Nhưng mà…
Anh sờ hộp thuốc trong túi, lấy ra hút một hơi, mới cảm thấy đã giải quyết bớt một việc, lại lòi ra chuyện khác.
Khi còn bé gia giáo rất nghiêm, ba Trần là người ba đúng chất Trung Quốc phong kiến, không thích anh làm liều. Có một hồi, anh cùng bạn học đi núi dã ngoại, bắt con sóc mang về nuôi. Con sóc kia không có sống qua được một tuần. Ba Trần phạt anh quỳ nửa ngày — trước thi thể của con sóc.
“Ba không có phản đối con nuôi thú vật. Năm ngoái con chim nuôi ba tháng xong, con đưa cho cậu con. Năm kia con mèo Lâm Sạch nuôi một tháng, bây giờ là mẹ con thay con chăm sóc. Con sóc này thích ứng không được trong thành phố, bình thường ăn cái gì uống gì ở cái gì, con biết sao? Lúc này nếu nuôi không chết, con chuẩn bị ném cho người nào, cho ba?”
Anh chôn con sóc, sau đó không có nhận nuôi lại những con chim con mèo trong nhà.
“Tri Ngộ, nếu như con gánh vác không được, cũng đừng nhận lấy. ”
Trong tiếng gió, hai người đều trầm mặc rất lâu.
“Thầy Trần… thầy nhanh đi phòng triển lãm! bốn giờ rưỡi đóng cửa rồi. ”
Trần Tri Ngộ gật đầu, không nói gì.
Anh đứng yên một lát không có dừng hút thuốc, nhả ra một đoạn khói thật dài, làm cho gió thổi bay tản đi. Anh dập tắt điếu thuốc lá bóp một cái, giống như là muốn đem cái ôm kia, cùng với các loại ý nghĩ đã nảy sinh ra cắt, đứt hết.
Ở trên cầu tạm biệt, hai người đi hai hướng ngược lại, Trần Tri Ngộ hướng ba căn phòng màu hồng, Tô Nam hướng căn nhà của mình ở nơi xa xa bên kia.
Kiến trúc bốn phía hoàn toàn thay đổi, đường thì vẫn là con đường khi còn bé chính mình đã từng đi qua. Qua cây cầu, qua cái sạp nhỏ bán sữa bột tã lót đến đồ dùng sinh hoạt bình thường, bao trọn đồ dùng từ lúc sinh ra đến khi chết, qua chiếc xe đạp, cùng chậu hoa đầy bùn đất, qua đôi giày chơi bóng ba mươi năm…qua cái hẻm nhỏ chật chội, đã đến trước cửa nhà mình.
Tô Nam đứng ở cửa, lại không đi vào.
Viên ngói nhô ra ở trên lầu chứa nước mưa, chảy xuống. Cửa xi măng sớm bị nước mưa chảy qua, bề mặt một mảnh ẩm ước xám tro, bị rêu mọc.
Tí tách.
Từ lúc tinh thần còn hỗn loạn đi ôm Trần Tri Ngộ tới giờ phút này, cô mới từ từ hồi phục lại tinh thần . Lúc đó cô cảm thấy không có gì bất bình thường, bây giờ hồi tưởng lại những cử chỉ điên rồ đó một cách tỉ mỉ. Cô cảm thấy thẹn thùng, khó chịu, tim đập nhanh.
Nhiệt độ của cơ thể anh, hô hấp anh mang theo mùi thơm của gỗ , trên áo anh dính hơi nước…
Mọi thứ lắng đọng lại, về sau lại lên men…
Chỉ còn có ký ước tuyệt vọng —
Trong phòng triển lãm, bên cạnh kiến trúc mô hình màu trắng kia là giới thiệu vắn tắt về người xây dựng và người thiết kế.
” Nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật đại học S, nhà thiết kế lấy ý từ cảnh ‘trẻ con tan học trở về sớm, vội vàng thừa dịp gió đông thả con diều’, toàn bộ khung hình của nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật như tờ giấy Diều Hâu mềm mại ưu mỹ. Đây là giáo sư Dương Lạc ở khoa kiến trúc nổi tiếng đại học Sùng Thành, thiết kế dưới sự chỉ đạo của giáo sư Chu Quan Uyên, cùng giáo sư Trần Tri Ngộ khoa tin tức và truyền thông ở đại học Sùng Thành hợp tác thiết kế tác phẩm, là kiệt tác của đại học S, cũng là kiệt tác kiến trúc của nhân loại… ”
Dương Lạc, 1979- 2002, cộng đồng Thanh Hà, Túc Thành.
Năm 1997, đạt được giải xuất sắc toàn vùng, thi vào khoa kiến trúc đại học Sùng Thành.
Năm 1999, nhận được giải bạc thiết kế kiến trúc quốc tế Anderson.
…
Ngày 17 tháng 10 năm 2002, bởi vì tai nạn xe cộ, bất hạnh qua đời, năm ấy 23 tuổi.
Một tấm hình nửa người cùng với giới thiệu vắn tắt ở phía trên, in ấn có vài phần sai lệch nhưng có thể nhìn ra là một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp.
Đôi mắt sáng lấp lánh.
Trong khoảng khắc, cặp mắt trong hình chăm chú nhìn mình, chính mình phảng phất cảm thấy cả thế giới hoa lá nở rộ.
Ngày 17 tháng 10 năm 2015, đại học S.
Ngày đó, anh đứng ở dưới mái hiên, hỏi cô: “Có thể hát khúc đầu không? ”
“Đó là một nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, em có thể thấy không?”
“Bạn của thầy thiết kế ”
“Chỗ này phạm vi nhìn tốt, từ nơi này nhìn sang, đỉnh chóp nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật giống như tạo thành con diều. ”
“Túc Thành… Chổ trời mùa thu, mưa một tháng, thích hợp tìm một chỗ uống rượu xem cảnh cây phong.”