‘Khi vượt qua hết thảy trầm luân, anh sẽ khai chiến với vĩnh hằng, em chính là cờ hiệu của anh.’
—— V ương T iểu B a
***
Buổi tối, Tô Nam ở lại bệnh viện chăm sóc Trần Tri Ngộ.
Bảo cô về nhà nghỉ ngơi nhưng Tô Nam nhất định không nghe lời, Trần Tri Ngộ đành phải chiều theo cô như trước giờ.
Trình Uyển đem cơm tối tới cho hai người, Cố Bội Du đi đứng bất tiện nên không đi cùng.
Nhìn thấy Trần Tri Ngộ thê thảm thành ra nông nổi này, cô nàng không nhịn được đâm chọc mấy câu: “Năm bản mệnh mà không mặc quần cộc đỏ hả? Tớ nhớ chẳng phải Cốc Tín Hồng đã tặng cho cậu một bộ sao? Sao không mặc để trừ tà? Lão Trần, lúc cần mê tín thì đừng có làm ra vẻ…”
Trần Tri Ngộ: “…”
Trình Uyển dịch ghế qua, kéo Tô Nam tán gẫu.
“Châu Phi có gì hay không? Hay chị qua đó chơi một chuyến nhỉ.”
Tô Nam dựa theo tình hình thực tế mà nói.
Trình Uyển: “Vậy là không đi được rồi, chị không ăn khổ nổi.”
Trần Tri Ngộ: “Cậu lo mà lăn nhanh về phụ Cốc Tín Hồng một tay đi, ăn không khí uống gió Tây bắc bây giờ.”
Trình Uyển cười ha ha: “Hôm nay có rượu hôm nay say mà.”
Đợi hai người ăn cơm xong, gom dọn đồ đạc, trực tiếp rút quân.
Tô Nam đi xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới mua một ít đồ dùng rửa mặt, chuẩn bị cho hai ngày ở lại bệnh viện.
Điều kiện bệnh viện khá tốt, có phòng vệ sinh riêng, có nước nóng liên tục suốt hai mươi bốn giờ.
Trần Tri Ngộ ngoài việc phải cố định cổ không thể dịch chuyển đầu, những chỗ khác đều không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Tô Nam đỡ anh xuống giường, lúc vào phòng vệ sinh, sợ anh không nhìn thấy bậu cửa, luôn miệng nhắc chừng: “Bước qua đi anh.”
Mở nước, chỉnh nhiệt độ, đặt vòi sen vào trong bồn tắm, sau đó giúp Trần Tri Ngộ cởi áo.
“Em ra ngoài đi, anh tự làm được rồi.”
Ngón tay Tô Nam dừng một lúc trên nút áo anh, khẽ thì thầm: “Em đã tuyên thệ trước cờ Tổ quốc và biểu tượng quốc gia rồi.”
Đồng hội đồng thuyền, đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi, trở thành vợ chồng trọn đời.
Trần Tri Ngộ chỉ nhìn thẳng được phía trước, khóe mắt miễn cưỡng thấy được đỉnh đầu của Tô Nam.
Đứng yên một thoáng, vòng tay ôm cô vào lòng.
Yên lặng ôm nhau như vậy trong chốc lát, Tô Nam khẽ lui ra sau, tiếp tục cởi quần áo cho anh.
Tuy đã kết hôn, tình huống thế này cũng đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng không biết có phải vì đã xa cách bốn tháng, đột nhiên như thế… nên hơi xấu hổ ngượng ngùng.
Lên dây cót tinh thần, cầm vòi sen trong bồn xối lên cánh tay Trần Tri Ngộ, hỏi: “Có nóng quá không anh?”
“Hạ xuống một chút đi em.”
Chỉnh xong, hỏi lại lần nữa.
“Được rồi.”
Nước xối xuống, ướt đẫm, Tô Nam rót sữa tắm mới mua vào lòng bàn tay, đánh bọt rồi xoa lên người Trần Tri Ngộ.
Có điều trong nháy mắt, đã thấy bên dưới dựng đứng lên.
“Anh…”
Trần Tri Ngộ: “…”
Hơi nước từ từ bốc lên, mọi thứ trong tầm mắt dần trở nên mờ ảo hư thực.
“Anh đừng cử động.” Tô Nam khẽ đẩy anh ra sau: “Đừng dịch chuyển đầu.”
Trần Tri Ngộ chống tay lên bệ rửa mặt.
Chẳng mấy chốc cảm nhận được một bàn tay mềm mại lần xuống, nắm lấy.
*
Một trận tắm, lăn lộn hơn nửa tiếng.
Tô Nam không tắm mà trái lại mặt đỏ tới mang tai.
Giúp Trần Tri Ngộ mặc quần áo xong, dìu anh về lại giường, đỡ anh nằm xuống.
“Em lấy điện thoại của anh, xem có tin nhắn hay email gì quan trọng, trả lời giúp anh đi.”
Tô Nam dòm anh: “… Có thể xem ạ?”
“Có gì mà không xem được.”
Tô Nam lấy điện thoại di động Trần Tri Ngộ để trên đầu giường, cũng không hỏi mật mã mà trực tiếp kéo tay anh qua, ấn ngón cái vào.
Trần Tri Ngộ: “…”
Nếu như không phải không nhúc nhích được đầu, anh rất muốn xoay qua ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường: “Lúc này không phải nên hỏi mật mã sao?”
Tô Nam mở hộp thư của anh ra: “Đừng có cố tìm cách tiếp cận lấy lòng em, không cần hỏi em cũng biết, là sinh nhật em đúng không?”
Trần Tri Ngộ nhướn mày: “Em thử xem.”
Tô Nam khóa màn hình, thử, nào ngờ không được. Đổi sang sinh nhật anh, cũng không phải. Kỷ niệm ngày kết hôn, cũng không nốt.
Moi hết trong bụng, cũng nghĩ không ra còn sự kiện gì khác.
Vẻ mặt Trần Tri Ngộ phớn phở đắc ý: “150423”
Tô Nam nghệt mặt dòm anh: “… Đây là ngày gì vậy chứ?”
“Lần đầu gặp em.”
Trong khoảnh khắc, gương mặt cô tràn ngập nỗi xúc động không thốt nên lời.
“Đến ngày này mà anh cũng nhớ sao…”
“Cũng không phải,” Trần Tri Ngộ cười ranh mãnh: “Anh về lục lại thư mời tham gia diễn đàn mà học viện báo chí truyền thông gửi cho anh năm đó.”
Tô Nam: “…”
Thay anh xử lý xong mấy tin nhắn xã giao, đã tám giờ.
Trần Tri Ngộ vỗ vỗ xuống giường: “Lại đây nằm với anh.”
Tô Nam đang hớn hở tung tẩy đi qua, thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Giang Minh Khiêm đến.
Trên tay xách một túi trái cây, nhìn thấy Tô Nam, thoáng ngây ra.
Tô Nam mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Giang Minh Khiêm đi vào, nhìn lướt qua Trần Tri Ngộ đang nằm trên giường bệnh, không nói lời nào, đặt giỏ trái cây lên bàn, cúi đầu ngồi xuống ghế.
Sao Tô Nam lại không nhìn ra sự lúng túng gượng gạo giữa hai người này sắp biến thành thực thể hữu hình.
Đàn ông vì một chút lòng tự trọng, nổi lên cơn ấu trĩ quả thật có thể khiến người ta giận sôi.
Qua hơn nửa ngày, Trần Tri Ngộ mở miệng: “Đã đến buổi họp thuyết trình sản phẩm chưa?”
Giang Minh Khiêm: “Đi rồi…”
“Cốc Tín Hồng nói thế nào?”
Miệng Giang Minh Khiêm giống như bị đổ keo dính chặt, cả buổi trời mới mở miệng: “Bảo em quyết định.”
Trần Tri Ngộ: “… Cậu trả lời thế nào?”
Giang Minh Khiêm: “Em đang suy nghĩ…”
Trần Tri Ngộ: “Chưa suy nghĩ xong thì chạy tới đó làm gì?”
Giang Minh Khiêm bất giác nhìn về phía Tô Nam.
Tô Nam: “…”
Cô bị oan uổng!
Vốn dĩ Giang Minh Khiêm có ý bảo cô nói giúp mấy câu, nhưng cái nhìn lướt qua này, lập tức khiến cho Trần Tri Ngộ hiểu lầm.
Thời điểm xui xẻo nhất đời này của Trần Tri Ngộ bị Giang Minh Khiêm bắt gặp, vốn đã làm cho anh ôm một bụng tức anh ách.
Chỉ còn thiếu phun ra mấy chữ ‘Không đầu tư, lăn đi.’
Tô Nam giảng hòa: “… Chuyện hợp tác, đợi thầy Trần nghỉ ngơi vài hôm rồi hai người lại trao đổi cụ thể hơn được không?”
Trần Tri Ngộ hỏi Tô Nam: “Mấy giờ rồi em?”
“Dạ tám giờ.”
“Không còn sớm nữa, em tiễn khách đi.”
Tô Nam: “…”
Hẹp hòi nhỏ mọn!
Tô Nam cầm điện thoại di động: “Em tiễn cậu ấy xuống.”
“Còn phải đưa xuống sao?”
Nổi ghen lên chẳng khác gì trẻ con ba tuổi, Tô Nam mặc kệ anh, khép cửa lại, đi cùng Giang Minh Khiêm ra ngoài.
Xuống tới đại sảnh tầng trệt, Giang Minh Khiêm dừng bước: “Bên ngoài trời nóng lắm, chị đừng đi ra.”
Tô Nam nhìn hắn: “Còn chưa nói lời cảm ơn em nữa…”
“Không có gì, đổi lại là người khác, em cũng sẽ làm như thế.”
“Trần Tri Ngộ là người có ơn tất báo, em hãy để anh ấy trả nợ nhân tình đi.”
Giang Minh Khiêm lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
Không hiểu sao, trái tim hắn bỗng cảm thấy căng phồng chua xót không chịu nổi.
Hơn một năm nay, liều mạng dốc sức dẫn dắt đội ngũ chạy đua với tiến độ, rồi tìm tới từng nhà từng nhà đầu tư thảo luận chuyện rót vốn, đến mức nó trở thành chủ đề trong tất cả mọi câu chuyện.
Không nghỉ ngơi, cũng không có tâm trí nghỉ ngơi.
Tô Nam nở nụ cười, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa kính.
Dòng người dòng xe không ngừng đến rồi đi, khiến cho thành phố Sùng từ sáng sớm đến chiều muộn luôn đắm mình trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt, phảng phất thời gian như lao đi vùn vụt.
“Chị cũng từng có ý nghĩ phải chi qua một đêm mình có thể già đi mười tuổi, nhưng sau tất cả tuổi trẻ chính là vốn quý nhất mà hiện giờ chúng ta có được…” rất xa trong không trung, một chấm đỏ chợt lóe chợt tắt, có lẽ là một chuyến bay đêm, Tô Nam nhìn theo mê mải: “… Mười mấy con người trong đội ngũ đang ở phía sau ủng hộ em, em phải tiếp tục dẫn dắt họ tiến về phía trước.”
Không phải vì cô, càng không phải vì ý niệm cố chấp đã thành thâm căn cố đế.
Mà vì chính mình.
Tiễn bước Giang Minh Khiêm, Tô Nam trở lại phòng bệnh.
Trần Tri Ngộ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh te.
“…” Tô Nam khóc dở mếu dở: “Được Giang Minh Khiêm cứu, khiến anh canh cánh mãi trong lòng như thế sao?”
Trần Tri Ngộ dòm cô lăm lăm: “Tiễn hắn lâu như vậy, em nói gì thế?”
“Phát cho cậu ấy thẻ người tốt,” Tô Nam hoàn toàn hết cách với anh: “Anh vui chưa?”
Trần Tri Ngộ hừ nhẹ một tiếng.
(*Phát thẻ người tốt: khi một chàng trai ngỏ lời với cô gái, cô gái từ chối khéo léo ‘anh là người tốt nhưng chúng ta không thích hợp ở bên nhau’ –> Cô gái đã phát cho đối phương thẻ người tốt. Tương tự kiểu từ chối ‘anh rất tốt nhưng em rất tiếc’ kinh điển của bên mình vậy.)
*
Ngày hôm sau, viện trưởng Tôn Nhạc Sơn đến thăm.
Nhắc tới chuyện nữ sinh kia.
Vẻ mặt Trần Tri Ngộ nhàn nhạt.
Đôi khi, trường học có rất nhiều bất đắc dĩ, không tránh khỏi phải khoan nhượng thỏa hiệp. Hiện giờ, không cần nhìn tới, anh cũng biết bên ngoài đang lan truyền những lời gì về chuyện này.
Tô Nam cảm thấy bầu không khí trở nên nghiêm túc, liền đứng dậy: “Viện trưởng Tôn, thầy và thầy Trần trò chuyện…”
Viện trưởng Tôn: “Ngồi đi.”
Tô Nam đành phải ngồi xuống.
Viện trưởng Tôn nhìn Tô Nam: “Em nói thử xem, chuyện này, nếu đổi lại là em đặt ở vị trí của thầy, em sẽ làm thế nào?”
Tô Nam đưa mắt nhìn Trần Tri Ngộ: “Em có lòng riêng…”
Viện trưởng Tôn đánh thở cái thượt: “Ai không có lòng riêng chứ? Tri Ngộ do một tay thầy dẫn dắt cho đến tận bây giờ, cả đời dạy học ‘đào lý khắp thiên hạ’ học trò đếm không xuể, nhưng chỉ có một mình hắn hợp tính thầy nhất.”
Trần Tri Ngộ: “Ngài đừng khen ngợi trước mặt nữa, nghe gây cả người…”
Viện trưởng Tôn trừng mắt nhìn anh: “Ngậm miệng không nghẹn chết được cậu đâu.”
Trần Tri Ngộ biết điều ngậm miệng.
“Cũng bởi vì cái tính tình nói một là một này của Tri Ngộ mà thầy đứng giữa chịu không ít áp lực. Sinh viên thi lại bị đánh rớt, nghi ngờ giảng viên cố tình kiếm chuyện gây khó dễ, không biết khiếu nại ở đâu nên mới chặn xe minh oan… Trường học đã gây sức ép lên thầy, bảo chuyện đó thì có gì to tát, không phải cho cô ta bỏ môn là được rồi sao?”
Ngữ khí của Trần Tri Ngộ bình thản: “Em nghe theo quyết định của trường.”
Viện trưởng Tôn: “Cậu lại ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, lúc nào cũng đá trái banh phiền phức qua cho tôi.”
Tô Nam không kìm được góp vào một câu: “Thầy Trần tin tưởng thầy sẽ không phá vỡ những nguyên tắc mà thầy ấy luôn muốn giữ gìn.”
Viện trưởng Tôn thở dài thượt: “Để bảo vệ một người sắc sảo bén nhọn, phải chịu bao nhiêu là áp lực.”
Song, chính những con người sắc sảo bén nhọn này sẽ viết nên những trang tri thức sâu sắc chuẩn mực nhất.
Viện trưởng Tôn có việc, ngồi một lát lập tức rời đi.
Trần Tri Ngộ có phần phiền chán, muốn hút thuốc, nhưng đây là phòng bệnh, bản thân lại đang trong tình cảnh này, chỉ có thể nhịn xuống: “Có phải em cũng cảm thấy anh chuyện bé xé ra to không?”
“Một khi chừng mực giới hạn bị phá vỡ, con người sẽ đánh mất dần lòng tự trọng, sẽ tầm thường hóa chính mình rồi xa rời những giá trị tốt đẹp của bản thân.” Tô Nam trịnh trọng nhìn anh: “Anh tài hoa hơn người như vậy, nếu ngay cả một chút nguyên tắc này cũng không thể tùy theo lòng mình, em thà rằng anh đừng làm công việc giảng dạy này.”
Trần Tri Ngộ bật cười thành tiếng.
Cũng không biết là tật xấu gì, lúc nào anh cũng có thể bị cô tâng bốc đến cúp đuôi ngoan ngoãn nghe lời.
Đại để là một trong những thói hư tật xấu của đàn ông, hưởng thụ sự tán thưởng và sùng bái của phụ nữ.
Hai người lại tiếp tục đề tài dang dở trước khi viện trưởng Tôn tới: “Em được nghỉ mấy ngày?”
“Dạ năm ngày, mất hết hai ngày đi đường, chỉ có thể ở nhà được ba ngày.”
Trần Tri Ngộ nhìn cô: “Hối hận không?”
Chóp mũi Tô Nam cay xè: “… Không hối hận.”
“Lần tới gặp chuyện, đừng hấp tấp chạy về thế này, sẽ làm cho quản lý của em khó xử. Tưởng em đi ra ngoài gần một năm, đã sửa được tật xấu này rồi chứ.”
Tô Nam nghiêm túc nhìn anh: “Vậy thì anh phải sửa tật xấu của mình trước đi.”