Liêu Nguyên, Trương Thiên Kiếm và Lý Địa Đao, ba gã Thiên Lang Giáo trúng phải kình phong của Kim Long Huyền Trượng, ngay tức khắc miệng thổ huyết tươi. Bọn họ bị đánh văng bật ra sau hơn cả trượng, toàn thân trượt dài dưới đất, bị trọng thương bán sống bán chết, máu me be bét, áo quần tơi tả.
Bọn thủ hạ Thiên Lang Giáo đang cầm khí giới chờ sẵn, chỉ cần thiên sứ và hai hộ pháp áp đảo quần hùng thì họ sẽ cùng xông vào tiếp tay. Nào ngờ kẻ thất bại lại chính là bên Thiên Lang Giáo nên bọn thủ hạ bạch y nhanh chóng chạy lại đỡ thiên sứ và hai hộ pháp.
Lâm Phục sau khi ra chiêu đã thu tay về cầm thanh trượng chỉ về phía ba gã Thiên Lang Giáo đang nằm la liệt dưới đất rồi quát mắng:
- Các ngươi đã biết được sự lợi hại của võ công Trung Nguyên là như thế nào rồi chứ!
Liêu Nguyên toàn thân bị trọng thương, y cố vận chân khí điều tức nội thương và ghìm nén nổi đau xác thịt. Tuy vậy y vẫn không bỏ thái độ hống hách mà đáp lại:
- Tưởng các ngươi hay ho gì, hóa ra chỉ nhờ thanh trượng đó mà thắng… thắng được bọn ta. Ta không phục! Ta khinh!
Liêu Nguyên nói một lúc rồi dừng lại do máu từ trong dâng lên miệng, y lại thổ thêm chút huyết. Do y đang bị thương trầm trọng nên lời nói không thể trọn vẹn dứt khoát được.
Lâm Phục nói:
- Các ngươi hãy cút khỏi đây ngay lập tức! Từ nay về sau đừng để ta thấy mặt các ngươi!
Liêu Nguyên liếc mắt nhìn xung quanh thấy có hàng trăm cặp mắt đều chăm chăm nhìn mình vào như muốn phanh thây, ăn tươi, nuốt máu bọn Thiên Lang Giáo mới hạ dạ chứ quyết không tha.
Quần hùng nộ khí phát ra hô hào đòi chém, đòi giết bọn Liêu Nguyên rất dữ dội. Giả tỷ chỉ cần bất kể một ai đủ dũng khí xông ra trước thì tất thẩy mấy trăm người có mặt ở đây nhất định sẽ cùng xông ra giết sạch bọn người Thiên Lang Giáo.
Liêu Nguyên hoảng sợ quá. Y không nghĩ ngợi thêm nữa, nhanh chóng nhờ bọn thủ hạ đỡ thân người, lom khom đứng dậy rồi quay người bỏ chạy xuống núi. Hai hộ pháp cùng chạy theo y xuống núi. Bọn thủ hạ mấy chục gã cũng lục tục bỏ chạy thục mạng.
Quần hùng trông thấy bọn Thiên Lang Giáo bỏ chạy, họ định đuổi theo nhưng Lâm Phục đưa tay ngăn lại nói:
- Các vị anh hùng, các vị không nên truy cứu làm gì!
Một hào kiệt giận dữ bước ra nói:
- Không truy cứu sao được. Bọn chúng đã giết chết hai người của chúng ta thì tính sao đây?
Y chỉ tay vào hai tử thi dưới đất, một là Phạm Sùng, người còn lại là hán tử vô danh.
Mọi người cùng nhin vào hai tử thi lại càng phẫn nộ thêm, tức không sao nói thành lời, chỉ buông miệng văng tục bọn Thiên Lang Giáo.
Cổ Trí Đức xen vào nói to:
- Bọn chúng đã giết hại các đồng môn sư huynh đệ của chúng tôi, mối thâm cừu đại hận này sao có thể bỏ qua được. Phải giết bọn chúng để báo thù cho đồng môn.
Một số hào kiệt tán đồng nói:
- Đúng đấy! Phải giết bọn chúng!
Lôi Trí Công nói:
- Phái Hoa Sơn hôm nay hứng chịu sự ô nhục do bọn Thiên Lang Giáo gây ra, nếu phái Hoa Sơn nhân nhượng bỏ qua thì sao còn mặt mũi nào đứng trong hàng ngủ các đại môn phái trong võ lâm. Có thù không trả đâu phải là quân tử.
Một số người tán đồng hô hào vung khí giới nói "phải" liên hồi.
Thái Xích Hà hùng hổ nói:
- Hai đệ tử của tại hạ bị bọn chúng đánh trọng thương. Không riêng gì phái Hoa Sơn mới có thâm cừu đại hận với Thiên Lang Giáo mà bọn chúng cũng đã gây mối thâm cừu với phái Côn Lôn này.
Mục Kiến Du và Phạm Sùng khi nghe sư phụ nói vậy cũng bị kích động nhưng chỉ ho lên khù khụ vài tiếng rồi tiếp tục ngồi xếp bằng vận công trị thương.
Lâm Phục không biết nói thế nào cho thỏa đáng trước những kích động của một số hào kiệt đòi báo cừu giết bọn Thiên Lang Giáo một cách quyết liệt.
Nhằm xua tan nộ khí và sự kích động của quần hùng, Quán Thanh đạo trưởng tinh ý ôn tồn nói:
- Các vị hào kiệt! Bần đạo nghĩa chúng ta phải đa tạ Lâm đại hiệp đã đánh đuổi bọn Thiên Lang Giáo xuống núi. Nếu không nhờ Lâm đại hiệp đánh đuổi bọn chúng thì ắt hẳn chúng ta sẽ không tránh khỏi rắc rối và có thể sẽ dẫn đến một trận tàn sát cũng không chừng.
Mạc Tư Thông tiếp lời nói:
- Phải đấy! Công lớn nhất trong việc đánh đuổi bọn Thiên Lang Giáo chính là nhờ Lâm đại hiệp.
Đào Thiên Phong bước ra tiếp lời nói:
- Không sai! Lâm Phục đại ca ra tay kịp thời nên đã cứu tại hạ một mạng. Tại hạ rất cảm kích huynh ấy.
Quần hùng rất cảm kính Lâm Phục đã giải nguy cho võ lâm trong hôm nay, nhưng không ai dám mở lời đa tạ trước. Khi thấy Đào Thiên Phong mạnh dạng bước ra mở lời trước tiên nên tất cả đồng thanh nói:
- Đa tạ Lâm đại hiệp!
Lâm Phục từ chỗ đang bị một vài hào kiệt chất vẫn đến thế bí, giờ đây chàng thổi phù một cái tỏ ra nhẹ nhỏm cả người như thoát được một gánh nặng trên vai. Chàng ôm quyền nói với quần hùng:
- Thiện tình của các vị, tại hạ hhông dám nhận. Tại hạ đánh đuổi bọn Thiên Lang Giáo là để trừ hại cho võ lâm, xin các vị đừng khách khí!
Trưởng lão Cái Bang Tôn Thất Giả hỏi:
- Vật mà Lâm đại hiệp đang cầm trên tay có đúng là "Võ lâm chí tôn, đệ nhất kim trượng", thanh Kim Long Huyền Trượng?
Lâm Phục giơ cao thanh trượng cho mọi người cùng thấy rồi đáp lời Tôn Thất Giả:
- Không sai! Đây chính là Kim Long Huyền Trượng. Không biết Tôn trưởng lão có điều chi căn dặn?
Tôn Thất Giả nói:
- Lão phu nghe nói Kim Long Huyền Trượng là một binh khí lợi hại nhất võ lâm hơn mười năm qua. Nay lão phu có dịp chứng kiến tận mắt quả thật lời đồn không ngoa chút nào.
Đào Thiên Phong tiếp lời nói:
- Chính việc Lâm Phục đại ca dùng Kim Long Huyền Trượng đánh bại bọn Thiên Lang Giáo đã khẳng định tám chữ "Võ lâm chí tôn, đệ nhất kim trượng" là vô cùng xác đáng. Điều đó khiến mọi người lại càng khâm phục vô cùng.
Một số người nhìn thấy kim trượng đều mở trừng cặp mắt, miệng xuýt xoa khen ngợi bàn tán vào ra không ngớt lời. Họ nghe tám chữ "Võ lâm chí tôn, đệ nhất kim trượng" nên cứ tưởng nó là một thanh thiềng trượng giống như các vị hòa thượng hay sử dụng, nào ngờ không phải vậy.
Hôm nay, quần hùng trông thấy tận mắt phải nói là đại khai nhãn giới. Đối với bọn giang hồ vô danh thì được có mặt ở Hoa Sơn và chứng kiến uy danh của Lâm Phục cũng như kim trượng xem như đã là điều sung sướng nhất đời rồi, không gì có thể diễn ta được tâm trạng hứng khởi của bọn chúng.
Nhạc Túc Cầu rất phấn khích khi bọn Thiên Lang Giáo đã rời khỏi Hoa Sơn. Nhưng y vẫn không hài lòng khi Lâm Phục thả bọn tà giáo chạy thoát mà không gết. Y khoanh tay bưới ra nói:
- Dù sao đi nữa Lâm đại hiệp thả bọn Thiên Lang Giáo là không hợp lý.
Âu Dương Kiệt khi nãy còn lo sợ hai hộ pháp giao đấu với mình, y liền bước ra tiếp lời nói:
- Chúng ta phải tiến đánh Thiên Lang Giáo và san bằng tổng đà bọn chúng thành bình địa. Các vì hào kiệt thấy có đúng không nào?
Nghe Âu Dương Kiệt nói trúng ý đồ, quần hùng cùng hô hào hủng hổ vung khí giới lên xuống theo nhịp xem ra rất tán đồng, mỗi người một câu:
- Phải đấy! Tiến đánh Thiên Lang Giáo!
- Đánh tan bành tổng đà của bọn chúng đi!
- Chặt đầu bọn chúng cho chó ăn!
Mọi người luân phiên xen vào nói một câu. Câu nào câu nấy đều thâm độc nhằm diệt sạch bọn Thiên Lang Giáo cả gốc lẫn rễ.
Dương Trí Bình thấy tình hình quần hùng đang phấn khích tiêu diệt Thiên Ma Giáo, y bước ra giơ hai tay lên cao nói:
- Các vị hào kiệt, xin các vị hãy giữa im lặng nghe tại hạ nói đôi lời!
Đợi cho quần hùng im lặng không bàn tán gì nữa, Dương Trí Bình tiếp tục nói:
- Nếu võ lâm chính phái chúng ta muốn cùng nhau tiến đánh Thiên Lang Giáo thì cũng phải có người lãnh đạo ra lệnh quần hùng. Một điều này tại hạ muốn hỏi là trong các anh hùng hào kiệt ở đây có người nào biết tổng đà Thiên Lang Giáo ở đâu không?
Khi nghe Dương Trí Bình hỏi vị trí tổng đà Thiên Lang Giáo ở phương nào thì quần hùng đều tỏ vẻ ngạc nhiên, quay mặt nhìn nhau dò hỏi, ai nấy đều ngơ ngác lắc đầu. Tất cả bọn họ đều không ai biết tổng đà Thiên Lang Giáo ở đâu mà cứ sôi nổi bàn tán phải đi tiêu diệt, điều này khiến cho một số người khác đứng gần đó cũng tỏ ra nực cuời.
Thiện Ân Sư thái mở lời nói:
- Bần ni lúc trước đã từng một lần trông thấy bọn Thiên Lang Giáo này ở Tây Vực. Cách đây hai năm, trong một lần bần ni đi công vụ đến vùng Thanh Hải thì có trông thấy bọn bạch y này quần tụ nhưng không hề biết bọn chúng chính là Thiên Lang Giáo ngày nay.
Thanh Hải là một vùng rộng lớn ở Tây Vực, giáp ranh với hai tỉnh Cam Túc và Tứ Xuyên, cách Hoa Sơn ở tỉnh Thiểm Tây hơn năm trăm dặm về phía tây.
Dương Trí Bình nói:
- Sư thái nói là đã gặp bọn bạch y này ở vùng Thanh Hải? Vậy theo suy đoán thì có lẽ tổng đà của bọn chúng nằm gần địa phận đó.
Thiện Ân sư thái gật gù xác minh lời nói.
Đào Nhật vuốt râu nói:
- Sư thái nhắc đến lão phu mới nhớ ra việc này!
Mọi người chăm chú mục quang và thính lực nghe ngóng những lời của chưởng môn Thiên Sơn sắp nói.
Đào Nhật ngừng một lúc rồi nói tiếp:
- Cách đây khoảng nữa năm, trong một chuyến đi từ Thiên Sơn vào Trung Nguyên, lão phu có đi ngang vùng Thanh Hải và cũng đã trông thấy bọn người bạch y quái dị đang tế trời. Khi đó lão phu cho rằng bọn họ là những người dân địa phương vùng đó, do bọn họ hiểu biết nông cạn nên có những nghi thức lạ lùng như vậy nên lão phu không quan tâm. Nay gặp lại bọn chúng thì biết được bọn chúng chính là Thiên Lang Giáo.
Dương Trung Liệt mở lời nói:
- Nếu như đã xác định được phạm vi hoạt động của Thiên Lang Giáo nằm trong vùng Thanh Hải thì chúng ta chỉ cần cho người đi dò thám là biết thật hư ngay!
Dương Trí Bình tiếp lời nói:
- Việc tìm kiếm tổng đà của bọn Thiên Lang Giáo là việc không khó. Theo ý kiến hài nhi thì trước hết chúng ta phải mở Đại Hội Võ Lâm chọn ra minh chủ lãnh đạo quần hùng, hiệu lệnh các môn phái cùng hành động. Có như vậy võ lâm chúng ta mới đồng lòng tiêu diệt bọn Thiên Lang Giáo, không cho chúng gieo rắc tai hạ vào Trung Nguyên.
Dương Trung Liệt gật gù tán đồng nói:
- Bình nhi nói không sai! Thế lực bọn Thiên Lang Giáo lớn mạnh cở não chúng ta không hề biết rõ. Chúng ta phải tập hợp nhiều người thì như vậy mới đủ sức đối phó với chúng. Thà thừa còn hơn là thiếu.
Đào Thiên Phong nghe hai phụ tử Dương gia nói đến việc tập hợp quần hùng chọn minh chủ lãnh đạo mọi người để tiêu diệt Thiên Lang Giáo nên mở lời nói:
- Dương chưởng môn nói rất chí lý! Tại hạ cũng đồng ý với cách nghĩ của Dương chưởng môn.
Chàng ôm quyền bước ra nói với quần hùng:
- Có lẽ các vị cũng đã nghe những gì Dương chưởng môn nói. Tại hạ cho rằng việc mở Đại Hội Võ Lâm là điều cần thiết trước mắt. Nếu muốn tiêu diệt Thiên Lang Giáo thì chúng ta phải chọn ra một người làm minh chủ, lãnh đạo quần hùng cùng tiến.
Lâm Phục tiếp lời nói:
- Tất cả những người có mặt ở đây, tại hạ biết rằng ai ai cũng là anh hùng hào kiệt, ai ai cũng là cao thủ võ lâm. Nếu từng cá nhân đơn đả độc đấu thì tại hạ nghĩ rằng bất kỳ ai cũng có khả năng đánh bại bọn Thiên Lang Giáo. Nhưng nếu như hợp lực tác chiến thì việc đối phó với bọn chúng thì tại hạ e là rất khó.
Âu Dương Kiệt xen vào hỏi:
- Lâm đại hiệp nói vậy tức là cho rằng bọn người võ lâm chúng tôi là một lũ ô hợp không có tổ chức thống nhất để đánh lui cường địch?
Lâm Phục lắc đầu đáp:
- Ý của tại hạ không phải như vậy.
Đào Thiên Phong nói đỡ lời cho Lâm Phục:
- Âu Dương chưởng môn đã hiều lầm rồi, ý của Lâm Phục đại ca không phải như vậy. Thật ra đại ca cũng chỉ muốn tốt cho mọi người.
Dương Trí Bình mở lời nói:
- Tại hạ hiểu ý của Lâm đại hiệp. Lâm đại hiệp nói chí phải. Trong các vị anh hùng ở đây rất nhiều người là chưởng môn một đại phái, bang chủ của một bang hay ít nhất cũng là thủ lĩnh của những nhóm hào kiệt nhỏ thì nào có ai chịu để người khác hơn mình. Bởi vì thế nên võ lâm đồng đạo chúng ta rất khó kết hợp lại khi cùng đối phó với cường địch.
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chính vì khó thống nhất nên chúng ta phải tổ chức Đại Hội Võ Lâm chọn ra minh chủ lãnh đạo quần hùng. Giang hồ từ cổ chí kim khi chọn minh chủ thì nhất định quần hùng võ lâm ai ai cũng phải tuân theo, có như vậy thì lực lượng chính đạo chúng ta tuy đông nhưng không phải là một đám ô hợp.
Âu Dương Kiệt hỏi:
- Vậy chúng ta sẽ tổ chức Đại hội Võ Lâm ở đâu và khi nào?
Quần hùng đồng thanh hỏi:
- Phải đấy! Tổ chức Đại Hội Võ Lâm ở đâu?
Mọi người cùng nhau suy nghĩ bàn tán tự hỏi nhau xem nơi nào tổ chức đại hội là thích hợp nhất.
Lâm Phục nghe mọi người cùng xôn xao bàn tán hỏi đến địa điểm tổ chức đại hội nên bước ra nói:
- Về địa điểm tổ chức đại hội, tại hạ xin có ý kiến thế này.
Mọi người đồng thanh hỏi:
- Ở đâu? Ở đâu vậy?
Dương Trí Bình ôn tồn nói:
- Xin lắng nghe cao kiến của Lâm đại hiệp!
Được sự chấp thuận của mọi người, Lâm Phục tiếp tục nói:
- Chúng ta sẽ tổ chức Đại hội Võ Lâm ở Lục Gia Trang. Tại hạ thấy địa thế ở Lục Gia Trang rất thích hợp.
Nghe Lâm Phục nói đến Lục Gia Trang thì trong quần hùng có người biết, người không. Người biết thì gật gù cho rằng nơi đó rất thích hợp, người không biết thì hỏi nhau xem Lục Gia Trang là nơi nào.
Thiện Ân Sư thái hỏi:
- Lục Gia Trang mà Lâm đại hiệp nói có phải ở Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên không?
Lâm Phục đáp:
- Không sai! Chính là Lục Gia Trang ở Thành Đô. Lục Triển Quang Lục trang chủ là bằng hữu của tại hạ.
Sở dĩ Thiện Ân sư thái biết rõ vị trí Lục Gia Trang ở Thành Đô là vị Nga My sơn cũng gần nơi đó. Lục Gia Trang cách Nga My sơn hơn hai trăm dặm về phía đông bắc, cả hai đều nằm trong địa phận tỉnh Tứ Xuyên.
Lâm Phục quay sang hỏi mọi người:
- Tại hạ mạo muội chọn Lục Gia Trang là nơi tổ chức Đại Hội Võ Lâm, không biết các vị anh hùng hào kiệt thấy thế nào?
Quần hùng đều gật gù, bàn tán ra chiều tán thành, ỗi người một câu:
- Nếu không có ai đưa ra địa điểm nào khác thì chúng ta cứ làm theo ý kiến của Lâm đại hiệp vậy!
- Đúng đấy! Tổ chức Đại hội Võ Lâm ở Lục Gia Trang là hợp lý.
- Quyết định vậy đi! Cứ thế mà làm!
Còn rất nhiều luồng ý kiến của mọi người, nhưng chung quy thì tất cả đều tán đồng Đại Hội Võ Lâm sẽ được tổ chức ở Lục Gia Trang. Tuy đông đảo quần hùng đều tán đồng nhưng bọn họ chỉ là những nhân sĩ võ lâm hoặc vô danh hoặc không có địa vị quan trọng nào nên lời nói của bọn họ chưa đủ trọng lượng thuyết phục cho lắm. Để được mọi người thống nhất thì phải hội đủ sự đồng ý của các đại môn phái trong võ lâm.
Lâm Phục ôn tồn hỏi hai vị chưởng môn Thiếu Lâm và Võ Đang:
- Giác Viên đại sư và Quán Thanh đạo trưởng là bậc trưởng bối, là người đức cao vọng trọng trong võ lâm, không biết hai vị có ý kiến nào?
Giác Viên đại sư chậm rãi đáp:
- A Di Đà Phật! Mọi người đã đồng ý thì bần tăng cũng không phản đối.
Quán Thanh đạo trưởng ôn tồn đáp:
- Bần đạo cho rằng đó là một cao kiến.
Lâm Phục thấy không còn ai phản đối nên nói tiếp:
- Nếu các vị đã nhất trí như vậy với tại hạ thì chúng ta cứ chọn Lục Gia Trang là nơi tổ chức Đại hội Võ Lâm lần này vậy!
Thái Xích Hà hỏi:
- Địa điểm đã định, vậy còn thời gian là khi nào?
Lâm Phục ngập ngừng đáp:
- Chuyện này thì… tại hạ cũng không biết ngày nào là ngày tốt.
Chàng quay sang hỏi Quán Thanh đạo trưởng:
- Xin hỏi đạo trưởng, chúng ta nên tổ chức Đại Hội Võ Lâm vào khi nào là thích hợp nhất?
Quán Thanh đạo trưởng đáp:
- Cường địch đã lộ diện, chúng ta phải nên khẩn trương tổ chức càng sớm càng tốt.
Lão đưa ngón tay bấm đốt một lúc rồi nói tiếp:
- Mười lăm tháng tám là ngày tốt. Chúng ta sẽ tổ chức đại hội vào ngày đó vậy.
Lão quay sang hỏi Giác Viên đại sư:
- Đại sư thấy thế nào?
Giác Viên đại sư gật gù đáp:
- Đó đúng là ngày tốt.
Lâm Phục nghe Quán Thanh đạo trưởng và Giác Viên đại sư đã nhất trí chọn ngày mười lăm tháng tám là ngày tổ chức đại hội, chàng thấy vô cùng hợp lý nên nói với quần hùng:
- Nếu thế thì Đại Hội Võ Lâm sẽ được tổ chức ở Lục Gia Trang vào mười lăm tháng tám này! Các vị anh hùng hào kiệt thấy thế nào?
Quần hùng tán đồng cùng hô hào nói:
- Hảo! Hảo! Cứ quyết định vậy đi!
Mọi người mãi nghe việc Đại Hội Võ Lâm mà quên mất rằng họ đến Hoa Sơn này là để tham gia kỳ đại hội luận kiếm. Khi ánh dương vàng rực đang dần lặn sau những ngọn núi cao rọi vào mặt Dương Trung Liệt thì lão mới sực nhớ ra nên mở lời nói:
- Thưa các vị anh hùng, kỳ đại hội luận kiếm ở Hoa Sơn lần này đang diễn ra tốt đẹp không ngờ lại bị bọn Thiên Lang Giáo phá rối gây thù oán. Có thể nói đây là sự việc hy hữu trong võ lâm cổ kim bất gặp. Lão phu nghĩ chắc các vị cũng không còn tâm trạng nào để tiếp tục thưởng thức tham gia Đại Hội Luận Kiếm nữa. Thái dương cũng sắp lặn, lão phu thấy chúng ta nên kết thúc kỳ hội ở đây để chuẩn bị cho kỳ Đại Hội Võ Lâm sắp tới là hợp lý nhất.
Quần hùng bàn tán về việc kết thúc kỳ đại hội luận kiếm ở Hoa Sơn nhưng không một ai lên tiếng phản đối. Dù sao thì cũng không ai còn cảm hứng hay còn tâm trạng để mà luận kiếm nữa. Cường địch Thiên Lang Giáo đang ở trước mắt, mối hiểm họa cho võ lâm đang lấp ló sắp xảy ra nên giờ đây ai cũng chỉ còn mục tiêu đó là thu xếp mọi việc chờ đến kỳ Đại Hội Võ Lâm.
Dương Trung Liệt thấy không ai phản đối nên nói tiếp:
- Nếu các vị đều tán đồng thì lão phu xin tuyên bố… Đại Hội Luận Kiếm ở Hoa Sơn lần này kết thúc tại đây. Thời giời không còn sớm nữa, cả ngày hôm nay chúng ta vẫn chưa có gì vào bụng, lão phu nghĩ mọi người chắc ai cũng đã đói rồi. Vậy lão phu xin mới các vị trở về phòng nghĩ ngơi và tệ phái sẽ cho người nấu cơm phục vụ. Đây là bữa cơm rau đạm bạt, mong các vị đừng chê bai.
Lâm Phục nói với Dương Trung Liệt:
- Phái Hoa Sơn một ngày tiếp mấy trăm vị khách võ lâm ở thập phương, cho dù là cơm rau đạm bạt cũng là đáng quý rồi, chúng tôi nào dám chê bai gì.
Quần hùng gật gù hô hào tán đồng lời nói của Lâm Phục.
Đã là khách thì chủ nhà muốn thiết đãi ăn uống thế nào là tùy, không thể không tuân theo. Có câu nhập gia tùy tục, nên mọi người dù chỉ được phái Hoa Sơn thiết đãi bữa cơm canh rau đạm bạt nhưng ai nấy cũng vui vẽ nhận lời, không một ai nêu ý kiến phản đối.
Đại hội luận kiếm kết thúc, thế là mọi người cáo từ vái chào nhau, ai về phòng nấy dùng cơm rồi nghỉ ngơi dưỡng sức hôm sau hạ sơn.
Hai phụ nhi Lưu gia trở về phòng nghỉ ngơi.
Lưu Tuyền thấy nhi nữ trầm ngâm hồi lâu không nói chuyện, lão hỏi:
- Châu nhi, con có tâm sự gì chăng?
Lưu Cẩm Châu đang suy nghĩ bất giác nghe gia phụ hỏi, nàng lắc đầu đáp:
- Dạ không!
Lưu Tuyền hỏi tiếp:
- Cha thấy từ lúc kết thúc đại hội đến giờ không thấy con nói lời nào. Có phải con đang nghĩ đến…
Lão định nói là "nghĩ đến Lâm Phục" nhưng đột nhiên dừng lại không nói ra. Lão là người từng trãi nên kinh nghiệm có thừa. Trông thấy nữ nhi luôn quan tâm lo lắng mỗi khi Lâm Phục giao đấu với bọn Thiên Lang Giáo thì lão cũng đã biết nàng đối với Lâm Phục ra chiều có tình ý, bụng bảo dạ:
- "Mình thật hồ đồ. Mình tuy là cha nhưng tâm sự của nữ ni sao có thế tùy tiện nói ra được."
Lão nhanh miệng sửa câu trước nói lách câu sau:
- ... có phải con đang nghĩ đến chuyện Đại Hội Võ Lâm không?
Lưu Cẩm Châu cũng lắc đầu đáp:
- Dạ không!
Lưu Tuyền hỏi mãi nhưng vẫn không thấy nhi nữ trả lời nên lão cũng không vặn hỏi thêm nữa.
Hai phụ nhi đi thêm mấy bước, rẻ vào hành lang nhỏ dẫn vào phòng. Lưu Cẩm Châu mở lời nói:
- Cha ơi!
Lưu Tuyền hỏi:
- Có việc gì?
Lưu Cẩm Châu im lặng một lúc rồi đáp:
- Dạ, không có gì đâu ạ!
Nàng ngập ngừng hỏi:
- Có phải sáng mai chúng ta rời Hoa Sơn tiếp tục áp tiêu lên Thiên Sơn không cha?
Lưu Tuyền gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Con muốn hỏi gì sao?
Lưu Cẩm Châu lắc đầu đáp:
- Dạ không!
Lưu Tuyền thấy thái độ kỳ lạ của nhi nữ không như mọi ngày, lão cũng đoán ra được nàng đang có tâm sự muốn nói nhưng không dám mạnh miệng. Bởi thế những lúc nàng muốn nói ra lời thì lại e ngại nên không nói nữa.
Hai phụ nhi tiếp tục trờ về phòng. Do Lâm Phục còn đang bận trò chuyện với một số hào kiệt ở hậu sơn nên chưa về phòng, vì thế Lưu Tuyền sang phòng Lưu Cẩm Châu rồi dung bữa cơm tối với nàng.
Suốt thời gian ăn cơm, Lưu Tuyền thấy được bầu tâm sự của nhi nữ qua ánh mặt ưu tư của Lưu Cẩm Châu. Lão đang ăn cơm bỗng dưng đặt bát xuống bàn rồi mạnh miệng hỏi:
- Châu nhi, có phải con đang nghĩ đến Lâm công tử?
Lưu Cẩm Châu đang dùng cơm bất giác nghe gia phụ hỏi đến Lâm Phục khiến nàng hơi giật mình ngạc nhiên nên ấp úng hỏi lại:
- Sao cha lại nhắc đến Lâm công tử?
Lưu Tuyền đáp:
- Cha không phải là mẫu thân của con nên tâm sự của nữ nhi cha không hiểu nhiều cho lắm. Nhưng là người từng trãi nên cha cũng đoán biết được hiện trong lòng con đang nghĩ đến Lâm công tử?
Lưu Cẩm Châu nghe nhắc đến Lâm Phục, má nàng đỏ ửng lên vì e thẹn. Nàng cúi gầm mặt xuống im không đáp lời.
Lưu Tuyền nói tiếp:
- Vậy là cha nói đúng rồi. Khả năng quan sát của cha nhất định không sai đâu. Cha biết là con đã thích Lâm Phục rồi. Khi y giao đấu với bọn người Thiên Lang Giáo ở ngoài hậu sơn thì cha đã thấy trong ánh mặt con chứa đựng nhiều sự lo lắng và hồi hộp.
Lão ngừng một lúc rồi hỏi:
- Châu nhi, con hãy nói cho cha biết có phải con đã có tình ý với Lâm công tử rồi phải không?
Lưu Tuyền tuy là gia phụ của Lưu Cẩm Châu nhưng tâm sự nhi nữ đâu dễ nói ra vì dù sao lão cũng là nam tử nên nói đến chuyện tình cảm âu cũng là điều khó. Nàng thẹn đỏ mặt, hai má ửng hồng trông thật xinh đẹp ngây ngất.
Lưu Tuyền không thấy nhi nữ trả lời có nghĩa là đúng. Chứng tỏ nhi nữ của lão có tình ý với Lâm Phục. Lão nói tiếp:
- Nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường có điều gì đâu mà hổ thẹn. Khi xưa cha và mẫu thân con đều là người hành tẩu giang hồ. Vào một dịp tình cờ cha gặp được bà ấy và hai người đã yêu nhau từ dạo ấy và quyết định kết làm phu phụ.
Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Chúng ta đều là người trong giang hồ có chi phải úy kỵ các điều lệ rườm rà này nọ làm chi. Cha thấy nếu như hai người có tình với nhau thì có thể kết làm phu phụ. Nam trưởng lấy thê tử, nữ trưởng lấy phu quân là chuyện bình thường cả ngàn năm nay.
Lưu Cẩm Châu ấp úng nói:
- Thật ra thì… nhi nữ…
Lưu Tuyền hỏi:
- Con thế nào?
Lưu Cẩm Châu nói:
- Từ lần đầu tiên gặp chàng khi chàng cứu con thì con đã đem lòng yêu chàng rồi. Con cảm mến tài ba và nhân cách của chàng. Chàng là một người nghĩa khí, luôn hành hiệp trượng nghĩa được rất nhiều người ngưỡng mộ. Con sợ là con… con không xứng với chàng.
Chàng mà Lưu Cẩm Châu nhắc đến chính là Lâm Phục. Lưu Tuyền cũng biết được điều đó.
Lưu Tuyền nói:
- Cha thấy Lâm công tử cũng có tình ý với con. Trong suốt đoạn đường đi đến Hoa Sơn, cha thấy hai đứa nói chuyện rất hợp ý và vui vẻ. Từ trước đến giờ cha chưa bao giờ thấy con vui đến như vậy nên cũng đoán được phần nào.
Lão ngừng lại một chút uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Nếu con không biết Lâm công tử có tình với con thật hay không thì để cha đi hỏi y. Cha sẽ đứng ra se mối lương duyên này cho hai đứa.
Lưu Cẩm Châu nói:
- Lâm công tử là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, danh tiếng lẫy lừng trong chốn võ lâm. Trong khi con chỉ là một nhi nữ tầm thường, bởi thế con sợ rằng mình không xứng với chàng.
Lưu Tuyền cao giọng nói:
- Nhi nữ của cha sao lại tầm thường được. Con vừa xinh đẹp vừa giỏi võ, cha nghĩ trong giang hồ rất ít người nữ nhi nào được như con. Cha thấy ngoài Lâm công tử ra thì không còn ai có thể là nghĩa tế của Lưu Tuyền này cả.
Lưu Cẩm Châu ấp úng nói:
- Nhưng mà…
Lưu Tuyền ngăn lại nói:
- Tuy thanh danh Chấn Hưng Tiêu Cục của chúng ta không thể sánh bằng tiếng tăm của Lâm Phục nhưng điều này không quan trọng. Chúng ta là người hành tẩu giang hồ thì cần gì môn đang hộ đối, chỉ cần đôi bên yêu nhau là đủ rồi.
Lão đứng phắt dậy nói tiếp:
- Nếu như con không tin thì cha sẽ đi hỏi Lâm công tử xem suy nghĩ của y thế nào?
Lưu Cẩm Châu nói:
- Cha! Nhưng mà…
Nàng e ngại lo sợ nếu gia phụ đi hỏi thẳng Lâm Phục mà chàng từ chối thì mất mặt vô cùng. Mất mặt là chuyện nhỏ, danh dự mới là chuyện lớn. Nếu như mình có ý với người ta mà người ta không có ý với mình thì nỗi đau xé lòng đó không có lời nào tả xiết. Nàng rất muốn biết tình ý của Lâm Phục ra sao nhưng lại lo ngại nên muốn nói ra lời nhưng không sao nói được.
Lưu Tuyền mỉm cười nói:
- Con hãy yên tâm! Cha đã nói nhất định sẽ làm được. Con hãy tin vào khả năng nhận xét của lão già này.
Lão mở một tràng cười ha hả rồi bước ra khỏi phòng. Lão quay trở lại phòng của lão để tìm Lâm Phục. Lão mở cửa phòng thấy Lâm Phục đang ngồi trầm tư suy nghĩ bên ngọn nến để trên bàn liền mở lời hỏi:
- Có phải Lâm đại hiệp đang nghĩ đến Đại Hội Võ Lâm sắp tới chăng?
Lâm Phục đang ngồi trầm ngâm suy tư bỗng thấy Lưu Tuyền bước vào phòng hỏi nên chàng kính cẩn đáp:
- Lưu tiền bối quan sát rất tài tình, biết được vãn bối đang nghĩ đến chuyện của Đại Hội Võ Lâm.
Lưu Tuyền hỏi:
- Lâm đại hiệp dùm cơm chưa?
Lâm Phục đáp:
- Vãn bối vừa mới ăn xong. Thế còn Lưu tiền bối?
Lưu Tuyền đáp:
- Lão cùng vừa mới cùng Châu nhi ăn xong.
Lâm Phục nói:
- Vãn bối được Dương chưởng môn và các hào kiệt chiếu cố nên họ đã mời vãn bối ở lại dùng cơm tối chung. Hiện giờ họ vẫn còn đang đối ẩm luận bàn võ công ở gian phòng bên kia, vãn bối muốn được nghỉ sớm nên đã xin phép họ cáo lui về phòng.
Lưu Tuyền hỏi:
- Vậy còn nghĩa đệ Đào Thiên Phong của đại hiệp và mọi người phái Thiên Sơn sao rồi?
Lâm Phục đáp:
- Nghĩa đệ Thiên Phong của vãn bối cùng với thê tử của y và Đào chưởng môn cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi.
Lưu Tuyền gật gù khi biết rõ sự tình của những người khác qua lời kể của Lâm Phục.
Nguyên sau khi kết thúc Đại Hội Luận Kiếm thì Dương Trí Bình ngỏ lời mời chưởng môn các đại môn phái trong võ lâm cũng như những anh hùng hào kiệt danh tiếng tề tựu ở tiền sảnh cùng ăn cơm tối chung và đàm đạo chính sự võ lâm.
Lưu Tuyền hỏi:
- Lão phu nghe mọi người bàn nhiều về Đại Hội Võ Lâm, vậy có người nào từng nghĩ rằng ai mới xứng đáng là võ lâm minh chủ không?
Lâm Phục đáp:
- Vãn bối và mọi người cũng có bàn đến chuyện này. Trong lúc dùng cơm, tất cả họ đều cho rằng vào ngày tổ chức Đại Hội Võ Lâm sẽ mở võ đài tỷ đấu, ai có võ công cao nhất quán triệt quần hùng thì người đó mới xứng đáng làm võ lâm minh chủ.
Lưu Tuyền nói:
- Lão phu thấy ngôi vị võ lâm minh chủ ngoài Lâm đại hiệp ra không ai có đủ khả năng để đảm đương. Với võ công trác tuyệt phi phàm như Lâm đại hiệp thử hỏi khắp thiên hạ nào có ai là đối thủ.
Lâm Phục cười mỉm lắc đầu nói:
- Lưu tiền bối quá lời rồi! Trong thiên hạ có rất nhiều người tài giỏi, vãn bối nào có tài cán chi, sao có đủ tư cách làm minh chủ võ lâm được.
Lưu Tuyền nói:
- Lâm đại hiệp mà không đủ tư cách thì lão phu nghĩ trong võ lâm chẳng ai xứng đáng làm minh chủ.
Lâm Phục nói:
- Vãn bối còn trẻ, kinh nghiệm gian hồ chưa đủ sao có thể sánh bằng Lưu tiền bối, cũng như lại càng không thể sánh với chưởng môn các đại môn phái. Mọi người đều là những bậc tiền bối đức cao vọng trọng, những bậc đại tôn sư đương thời thì chức vị minh chủ phải do họ đảm nhiệm là hợp lý nhất.
Tính tình cương trực, hào khí của Lâm Phục xưa nay người trong võ lâm ai ai cũng đều biết rõ. Lời chàng nói ra chính là những suy nghĩ thật thụ trong lòng chàng, quyết không phải những lời điêu ngoa như bọn hạ nhân tự chê bai mình để người khác tâng bốc.
Lưu Tuyền cũng khá hiểu rõ tính cách của Lâm Phục nên không nói đến chuyện võ lâm chính sự mà chuyển sang đề tài khác. Lão rót trà ra cốc đưa lên miệng uống một ngụm rồi hỏi:
- Chuyện võ lâm chính sự không bàn tới nữa! Lâm đại hiệp có nghĩ đến chuyện riêng tư cá nhân không?
Lâm Phục ngạc nhiên hỏi lại:
- Vì sao tiền bối lại hỏi vậy?
Lưu Tuyền đáp:
- Lão phu biết nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng. Lão phu thấy đại hiệp nhọc tâm lo lắng cho võ lâm, luôn hành hiệp trượng nghĩa giúp thiện đả ác trong giang hồ, vậy có khi nào công tử nghĩ đến chuyện chung thân đại sự không?
Lâm Phục lại ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Chuyện chung thân đại sự ư?
Lưu Tuyền gật gù nói:
- Phải! Chính là chuyện chung thân đại sự. Có từng nghĩ tới lần nào không?
Lâm Phục suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Thật ra vãn bối cũng từng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng…
Lưu Tuyền thấy Lâm Phục ngập ngừng nên hỏi tiếp:
- Nhưng sao? Lâm đại hiệp có việc gì khó khăn chăng?
Lâm Phục lắc đầu đáp:
- Không phải vậy!
Chàng nhẹ nhàng đứng dậy bước tới cửa sổ rồi nói:
- Vãn bối là người giang hồ thô lỗ, bôn ba hành tẩu khắp nơi vì thế bằng hữu cũng như kẻ thù nhiều vô số kể. Nếu thành gia lập thất thì vãn bối lo lắng cho nương tử sau này phải ở nhà một mình sẽ rất nguy hiểm.
Lưu Tuyền hỏi:
- Nói vậy là Lâm đại hiệp đã có ý trung nhân rồi?
Lâm Phục mỉm cười lắc đầu đáp:
- Thật hổ thẹn. Đến giờ vãn bối vẫn chưa tìm được ý trung nhân.
Lưu Tuyền hỏi Lâm Phục về ý trung nhân tức muốn dò xét xem chàng đã để ý ai chưa. Biết tính cách Lâm Phục là cương trực, thẳng thắng nên khi nghe chàng nói chưa thì lão cũng tin chắc điều đó, bụng bảo dạ:
- "Nếu vậy thì Châu nhi của mình có cơ hội rồi."
Lâm Phục thấy Lưu Tuyền bỗng dưng hỏi xong một câu thì đúng ngây người ra mà cười thầm. Chàng tỏ ra ngạc nhiên hỏi:
- Lưu tiền bối, tiền bối cười vì chuyện gì? Có phải tiền bối cười chê vãn bối vì sao đã hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa có ý trung nhân?
Lưu Tuyền lắc đầu đáp:
- Ồ không! Lão phu không có ý đó.
Lão ngừng lại một lúc rồi nói:
- Lâm đại hiệp, đại hiệp thấy Châu nhi, nhi nữ của lão phu thế nào?
Lâm Phục ngạc nhiên hỏi lại:
- Lưu cô nương ư?
Lưu Tuyền hỏi:
- Phải! Chính là nhi nữ của lão phu. Lão phu chỉ muốn biết Lâm đại hiệp xem nhi nữ của lão phu là như thế nào đối với đại hiệp?
Lâm Phục thấy Lưu Tuyền hỏi về cái nhìn của mình đối với Lưu Cẩm Châu thì cũng thành thật đáp:
- Lưu cô nương là một người nữ nhi rất tốt! Nàng rất xinh đẹp và dịu dàng. Vãn bối thật may mắn khi được quen biết nàng.
Lưu Tuyền lại hỏi:
- Chỉ có vậy thôi sao?
Lâm Phục lại nói tiếp:
- Nàng không những biết hiếu thuận với tiền bối mà cách cư xử lời lẽ đối đáp với người khác cũng rất hòa nhã. Vãn bối nói chuyện với nàng cảm thấy rất tâm đầu ý hợp.
Lưu Tuyền cười mỉm nói:
- Châu nhi cũng là người hành tẩu giang hồ giống như lão phu thì sao có thể sánh bằng các cô nương tiểu thư phú hộ được.
Lâm Phục nói đỡ gạt lại:
- Không đâu! Không đâu! Các cô nương tiểu thư con phú hộ đều hiền lành nhu nhược, không thích hợp với người hành tẩu giang hồ như chúng ta. Lưu cô nương thì khác, nàng là nữ nhi rất có cá tính. Nàng cũng là một nữ trung hào kiệt như là Tuệ muội, thê tử của nghĩa đệ vãn bối vậy. Vãn bối luôn có một niềm tôn trọng chân thật đối với Lưu cô nương.
Lưu Tuyền nghe xong nhận xét của Lâm Phục liền mỉm cười. Lâm Phục ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao Lưu tiền bối lại cười? Có phải vãn bối nói không đúng? Vãn bối không biết cách nói chuyện, không biết lựa lời tốt mà nói, nếu có gì mạo phạm mong tiền bối bỏ qua cho!
Lâm Phục nào có biết Lưu Tuyền cười là vì chuyện khác. Thật ra lão cười là vì những nhận xét của Lâm Phục đối với Lưu Cẩm Châu đều là nói tốt. Nghe những lời nói của Lâm Phục thì lão cũng đã biết được chàng rất xem trọng Lưu Cẩm Châu. Đi vòng vo nãy giờ cũng đã lâu, lão quyết định đi thẳng vào vấn đề chính. Lão hỏi Lâm Phục:
- Lão phu thấy Lâm đại hiệp đây vẫn chưa có ý trung nhân, trong khi nhi nữ của lão vẫn chưa có chốn nương tựa, vậy thì lão phu xin đứng ra tính chuyện bách niên giao lão cho hai người vậy. Không biết đại hiệp thấy thế nào?
Lâm Phục ngạc nhiên sửng sốt một hồi lầu. Chàng không ngờ Lưu Tuyền lại mở lời gã nhi nữ của lão cho mình.
Lưu Tuyền thấy thái độ ngạc nhiên đứng ngây người ra của Lâm Phục thì lão tưởng rằng chàng không nhận lời liền hỏi:
- Đai hiệp không muốn lấy nhi nữ của lão phu sao?
Sự bất ngờ trên khuôn mặt Lâm Phục không phải vì chàng có ý từ chối không nhận lời mà là do chàng vui mừng đến nỗi không biết phải biểu lộ nét mặt như thế nào. Chàng là người tính tình ngay thẳng nghĩ sao nói vậy liền đáp:
- Vãn bối… vãn bối không phải không đồng ý.
Lưu Tuyền lại hỏi:
- Vậy thì thế nào?
Lâm Phục là một trang hảo hán, đỉnh thiên lập địa, đối đầu với biết bao cường địch nhưng lòng vẫn kiên định không bao giờ nao núng. Nhưng khi nói đến chuyện hôn nhân đại sự thì chàng hơi lúng túng vì từ trước tới giờ chưa từng trãi qua cảm giác lân la khó tả này. Chàng hít một hơi thật sâu rồi đáp:
- Được lấy Lưu cô nương làm thê tử là điều vãn bối rất ao ước, có nằm mơ chưa chắc đã được. Nay nghe tiền bối đã mở lời thì vãn bối nhất định chấp nhận. Có điều…
Lưu Tuyền hỏi:
- Có điều chuyện gì?
Lâm Phục đáp:
- Có điều vãn bối nghĩ Lưu cô nương chưa chắc đã đồng ý.
Lưu Tuyền thấy Lâm Phục đã nhận lời nhưng còn lo ngại chuyện Lưu Cẩm Châu, lão cười ha hả rồi nói:
- Xưa nay chuyện chung thân đại sự của nhi nữ đều do phụ mẫu quyết định. Lão phu là gia phụ của Châu nhi, lão phu tính chuyện chung thân đại sự cho nó thì đương hiên nó sẽ không từ chối.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lão phu chỉ nói đùa thế thôi. Lão phu là người trong giang hồ nên quan điểm của lão phu không có cổ hủ như bọn bách tính thường dân. Lão phu biết điều gì là tốt cho nhi nữ của lão. Nếu nó không đồng ý thì lão phu có ép buộc nó thì nhất định nó cũng sẽ không chấp nhận.
Lâm Phục hiểu được những thâm thúy trong lời nói của Lưu Tuyền, chàng ngạc nhiên hỏi:
- Tiền bối nói vậy có nghĩa là…?
Lưu Tuyền cười mỉm rồi nói:
- Trước đó lão phu cũng đã dò hỏi tâm tình của Châu nhi rồi. Lão phu biết Châu nhi rất quan tâm lo lắng cho đại hiệp. Khi đại hiệp giao đấu với bọn Thiên Lang Giáo thì lão phu đã thấy sự lo lắng của Châu nhi hiện trên ánh mắt. Đến khi hai phụ nhi lão về phòng ăn cơm và lão dò hỏi tâm tình của nó thì mới biết được nó đã yêu thích đại hiệp rồi.
Lâm Phục nghe Lưu Tuyền nói rằng Lưu Cẩm Châu đã đem lòng yêu thương mình thì lòng chàng cảm thấy xao xuyến, hạnh phúc không bút nào tả xiết. Trống ngực đánh dồn, chàng vẫn im lặng một lúc.
Lưu Tuyền nói tiếp:
- Một người là nhi nữ của lão phu, đại tiểu thư của Chấn Hưng Tiêu Cục. Một người là đại hiệp có nghĩa khí danh tiếng lẫy lừng trong võ lâm. Nếu hai người mà kết duyên với nhau thì sẽ là một đôi giai nhân xứng anh hùng, thử hỏi trong thiên hạ này làm gì có ai sánh bằng.
Lão nói xong liền phát ra một tràng cười cao hứng. Lâm Phục cũng mỉm cười theo. Hai người tuy có cách cười biểu lộ niềm hân hoan khác nhau nhưng chung quy lại có cùng một nguyên do. Nếu hôn nhân đại sự này thành hiện thực thì một người sẽ trở thành nhạc phụ đại nhân, một người sẽ là nghĩa tế, đã thân sau này càng thân hơn.
Lưu Tuyền đứng dậy đi đến kế bên vỗ vai Lâm Phục rồi nói:
- Lão phu nói thế cũng đủ rồi. Giờ đến lúc đại hiệp phải nói với Châu nhi. Đại hiệp phải thổ lộ lòng mình thì nó mới hiểu được.
Lâm Phục suy nghĩ mộ lúc, bụng bảo dạ:
- "Phải rồi! Nếu những lời tiền bối nói đúng thì mình phải sang nói rõ cho nàng biết. Mình là nam tử hán đại trượng phu sao có thể để một nữ nhi ngỏ lời trước được."
Nghĩ xong chàng liền gật đầu đồng ý nói:
- Hảo! Vậy thì vãn bối sẽ thổ lộ tấm chân tình này cho Lưu cô nương được rõ!
Lưu Tuyền giục nói:
- Mau qua lẹ đi! Châu nhi đang chờ đại hiệp ở phòng bên đấy. Lão phu nghĩ người nóng lòng chờ đợi hỷ sự này nhất chính là nó.
Lâm Phục đáp "vâng" rồi chàng cất bước đi ra khỏi phòng. Chàng sang phòng Lưu Cẩm Châu gõ cửa hỏi:
- Lưu cô nương, cô nương có trong đấy không?
Lưu Cẩm Châu trong suốt thời gian ngồi chờ tin tức của gia phụ thì nàng luôn bồn chồn lo lắng. Điều nàng sợ nhất chính là lời từ chối hỷ sự của Lâm Phục. Nàng tuy ở trong phòng đóng kín cửa lại nhưng trái tim lại nghe ngóng ở phòng bên. Lòng nàng nao núng nên đứng ngồi không yên. Nay nàng nghe tiếng Lâm Phục gõ cửa gọi thì bất giác giật nẩy mình vội hỏi:
- Có phải Lâm công tử không?
Lâm Phục đáp:
- Chính là tại hạ, Lâm Phục đây!
Lưu Cẩm Châu đứng dậy rời khỏi bàn ra mở cửa một cách nhẹ nhàng. Nàng vừa nhìn thấy Lâm Phục thì tránh không khỏi việc ẹ thẹn bởi vì nàng đoán biết rằng gia phụ nhất định đã nói chuyện quan trọng với chàng. Nàng ôn tồn hỏi:
- Công tử tìm tiểu nữ có việc gì?
Trước khi quyết định nói rõ với Lưu Cẩm Châu thì Lâm Phục rất phấn chấn, tinh thần đầy nhiệt huyết. Nhưng khi đứng đối diện nàng thì lòng chàng như se lại, mọi dũng khí thường ngày như tan biến hết nên không biết nói thế nào cho thỏa đáng. Chàng thầm nghĩ, bụng bảo dạ:
- "Mình phải mở lời thế nào với nàng đây? Nếu như đi thẳng vào vấn đề thì quá lỗ mãn, nàng là nữ nhi chắc sẽ không thích. Mình thì không biết những lời nói hoa mỹ, cho nên đúng là khó xử thiệt."
Lưu Cẩm Châu thấy nét mặt khác lạ và thái độ ngập ngừng của Lâm Phục cũng không hiểu chàng muốn nói điều chi nên nàng hỏi tiếp:
- Có phải Lâm công tử có chuyện muốn nói với tiểu nữ?
Lâm Phục nói:
- Đêm nay là đêm cuối chúng ta ở Hoa Sơn này, sáng mai phải lên đường rồi. Nếu cô nương không từ chối thì tại hạ có thể mời cô nương cùng đi ngắm cảnh ban đêm được chứ?
Lưu Cẩm Châu không ngần ngại liền gật đầu đồng ý ngay nói:
- Tiểu nữ cũng rất thích ngắm sao đêm.
Thế rồi hai người song vai cùng nhau rảo bước đi dạo ở hoa viên. Ban đêm tối trời ở Hoa Sơn thì làm sao ngắm cảnh sắc gì, cho dù có đẹp cách mấy cũng không tài nào thấy rõ được. Bởi thế Lưu Cẩm Châu mới nói rằng đi ngắm sao để đỡ lời cho Lâm Phục. Lâm Phục tuy không hiểu ý nhưng Lưu Cẩm Châu lại tủm tỉm cười ra chiều rất thích thú.