Ở thành Việt Châu này, muốn nói về đối tượng được muôn vàn cô gái hâm mộ, nɠɵạı trừ bà Tưởng nhà Tưởng Cửu gia vang dội giới hắc bạch ra, thì còn có cả bà Thẩm Tiết Diệu Dẫn.
Dạo gần đây, Thẩm Đạc chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc cơ động lớn ở khách sạn nhằm mừng con cưng được sinh ra. Ngay cả Thẩm Đốc quân có tiếng đối xử với thằng con trai ruột luôn mặt hổ, mà bấy giờ đã biến thân thành người mê cháu, Việt Châu nay đã quy về yên ổn hết mực, nên giao toàn quyền lại cho Thẩm Đạc, về nhà ngậm kẹo trêu cháu.
Nhưng nói đến thì phải kể về chuyện đặt tên cho đứa cháu ngậm vàng ngậm bạc này, đúng là tốn công phí sức một hồi.
Thẩm Đốc quân tự biết bản thân là kẻ thô tục, tên Thẩm Đạc cũng là do vợ mình năm ấy đặt, bây giờ người không còn ở đây, cũng không thể đi đốt hai nén hương để hỏi xin cái tên.
Tiết Diệu Dẫn càng lười động não, tên cô lấy đều như cún, thế là đặt tên mụ là Hổ Tử, còn hồn hùng đầy lý lẽ bảo tên sao cho tiện nuôi dễ. Thẩm Đạc chắc chắn không thể nào để cho con trai mình có cái tên kém người kém ta, thế nên hiếm khi làm chuyện lạ đời, quyết đoán tự mình đi xem bói, song lăn lội đến tận ngày trăng rằm vẫn chưa cho ra kết quả.
Cuối cùng, vẫn đích thân cậu cả Tiết Chính Dương vung bút lông lên, đặt cái tên “Minh Trạch”.
Mọi người vừa thấy, ngũ hành tương sinh, kim sinh thủy, thủy vượng, quả là cái tên hay, thế là nhất trí chọn luôn.
Thẩm Đạc là do một tay Thẩm Đốc quân-con người có tác phong rắn rỏi tôi luyện nên, anh luôn dịu dàng và kiềm chế, tuy không như Tưởng Cửu gia ngày ngày đặt ‘trái tim người cha’ trong lòng, song vẫn có biểu đạt của riêng mình.
Không biết có phải vì Thẩm Minh Trạch được tạo ra từ nơi chiến trường hay chăng, mà nhóc con này rất thích súng ống các loại, chứ không hề hứng thú với mấy món đồ chơi bình thường.
Thẩm Đạc hào phóng cho mở kho hàng của mình cho con trai, có một khoảng thời gian cả hai cha con cứ ngâm mình bên trong, thỏ thẻ giao lưu nghiên cứu.
Tiết Diệu Dẫn thường xuyên cảm thán, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh con ra nó biết đào động, cha con nhà này quả nhiên là chảy cùng một dòng máu.
Có điều, Thẩm Thiếu soái vẫn có những lúc không được thỏa mãn cho lắm.
Đại để như con trai nhà mình bớt việc quá, Thẩm Đạc cứ thấy ‘trái tim người cha’ của mình thường xuyên không có chỗ dùng, đặc biệt là những lúc nhìn thấy Tưởng Cửu gia cách vách hai tay bồng bế hai cô thiên kim, đáy lòng cứ ngoa ngoe rục rịch.
Nhưng mà, tính tình giấu giếm ẩn sâu nên Thẩm Đạc chưa bao giờ biểu hiện ra mặt, chỉ là mỗi đêm sẽ lặng lẽ nỗ lực, cuối cùng cũng không phụ lòng khổ tâm, bốn năm sau đã có được áo bông nhỏ của mình.
Tên của áo ông nhỏ tự nhiên cũng giao cho cậu cả Tiết, cậu Tiết không hề keo kiệt bủn xỉn, suốt đêm ngâm mình trong sách vở, ngâm ra được hai quầng thâm mắt, mới mang về được cho áo bông nhỏ một chiếc tên vô cùng thục nữ, là Thẩm Quân San.
Bạn bé Thẩm Quân San kế thừa truyền thống tốt đẹp của mẹ—rạng rỡ, tự tin, và cả da mặt dày. Đến lúc bé biết nói chuyện, thì cái miệng nhỏ cứ chúm chím bác ơi bác à, dỗ hết người lớn kẻ nhỏ trong nhà mặt mày tươi rói, chỉ thiếu điều đi kiếm mua sao trời cho bé.
Tiết Diệu Dẫn vốn tưởng rằng, đứa con gái mà Thẩm Đạc nhớ thương lâu như thế mới có được, thì anh chắc hẳn sẽ biến thành ‘tay vịn cho con’ của con gái cơ. Nào ngờ khối băng ngàn năm này vẫn không bộc lộ cảm xúc gì ra, thậm chí đôi lúc con dạy dỗ con không hề nương tay, ngược lại bản thân cô, được cưng chiều không sao kể xiết.
Tiết Diệu Dẫn chống cằm, khóe mắt đến đôi môi cong như vầng trăng non, khẩu thị tâm phi thở dài, biểu đạt bản thân buồn rầu không có thành ý.
Thẩm Quân San ôm búp bê vải nhảy nhót chạy tới, nhìn thoáng qua đã thấy viên kẹo cô vừa mới cho vào trong miệng, đôi mắt như thể trông ngóng từ lâu, duỗi ngón tay nho nhỏ mềm mại lên chỉ, mềm giọng nhờ vả: “Mẹ ơi, San San cũng muốn ăn kẹo.”
Tiết Diệu Dẫn sợ bé ăn nhiều không tốt cho răng, lặng lẽ dừng động tác nhai lại, nghiêm túc nói: “Ăn kẹo nhiều sẽ sâu răng, kẹo nó sẽ đục một cái lỗ trên răng con đó, đau lắm!”
Thẩm Quân San không bị cô dọa, chỉ vừa ngửi thấy mùi quýt thơm quyện trong không khí đã thèm nhỏ dãi.
Bé con ôm chặt búp bê vải, hai má phúng phính mềm mại bật ra mấy chữ: “Mẹ ăn kẹo mỗi ngày đấy, nhưng mẹ không đau đau mà.”
“Sâu nhỏ chỉ thích cắn mấy hạt gạo nhỏ các con thôi, mẹ là người lớn, đương nhiên không sợ rồi.”
Bé con nghiêng đầu, có chút không hiểu lời giải thích của mẹ, lại nghe thấy bên ngoài huyền quan có tiếng mở cửa, cứ như vừa tìm được cứu binh vậy, tung ta tung tăng chạy đến, nhào vào đôi chân dài bọc trong bộ quân phục màu xanh vừa mới bước vào cửa, gấp gáp tìm sự công bằng: “Cha cha, mẹ mẹ nói là con sâu nhỏ trong kẹo thích căn răng nhỏ của em bé, đúng không ạ?”
Có chăng là thấy mẹ mình nói dối mà không thèm trợn mắt, nên câu hỏi của cô bé chỉ có ‘đúng không’, chứ không phải là ‘đúng hay sai’.
Thẩm Đạc ôm con bé lên, thấy Tiết Diệu Dẫn lén lút ném giấy gói kẹo đi, đáy mắt đượm ý cười, rất tự nhiên thiên về ai kia: “Mẹ nói đúng.”
Trong lòng của bé con thì cha luôn đáng tin, cha đã nói thế thì chắc chắn là có lý, buồn bã ỉu xìu gục đầu xuống.
Bên cạnh bàn trà bỗng nhiên vang lên một giọng nói non nớt, lật đổ phán đoán suy luận của Thẩm Đạc mà không hề chừa lại cho anh chút mặt mũi nào: “Ngay cả mẹ hai ngày trước cũng bảo đau răng đấy, có thể chứng minh sâu không chỉ cắn con nít, mà người lớn nó cũng không tha đâu.”
Tiết Diệu Dẫn nhìn về phía nhóc con ra vẻ người lớn bên bàn trà, vừa bất đắc dĩ vừa nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Đạc đi đến, đẩy nhẹ đầu con gái sang một bên, cúi đầu hôn lên đôi môi Tiết Diệu Dẫn, chỉ trong giây lát đã cuốn lấy viên kẹo trong miệng đã tan được một nửa của cô.
“Tịch thu.”
Thẩm Đạc ngồi dậy, nét mặt không đổi.
Tiết Diệu Dẫn quệt môi, dang tay về phía con gái đang bối rối quay đầu lại, “Không ăn được luôn rồi, bị cha tịch thu mất tiêu rồi này.”
Cô bé thấy trong miệng cô thật sự không còn kẹo nữa thì cũng không ồn ào muốn ăn, bèn chạy đến một bên chơi búp bê vải.
Sau đó, Thẩm Đạc dẫn Tiết Diệu Dẫn lên lầu, cô bé nhìn thoáng qua, chầm chậm dịch đến anh trai đang chuyên chú chơi súng lục, bàn tay nho nhỏ khều khều lên mấy cái linh kiện không biết tên trên bàn trà, cầm một cái lên xem, nhỏ giọng lầm bầm: “Cha cha chắc chắn là lén lút cho mẹ kẹo rồi. Lần trước em thấy, cha cướp kẹo trong miệng mẹ, chắc chắn cha cũng thích ăn kẹo lắm, nên hẳn là giấu rất nhiều luôn.”
Thẩm Minh Trạch không nghe lọt tai những lời càu nhàu của em gái, trong mắt chỉ có đồ chơi yêu thích của mình.