Sự ăn ý của cả hai luôn phù hợp đến cực đại, lúc Thẩm Đạc ôm đầu Tiết Diệu Dẫn thì cô đã tự giác ngẩng mặt lên đón nhận, nào có bận tâm đến chuyện sao anh vừa đến đã hứng tình rồi.
Dù sao đây cũng là hiệu quả mà cô muốn, tuy rằng sớm hơn dự định một chút.
Thẩm Đạc vừa vào cửa, mũ còn chưa cởi, trang phục trên người hãy còn nghiêm túc và chỉn tề, bao vây hết sự mạnh mẽ và ngang ngược.
Tiết Diệu Dẫn cảm nhận được thân thể mạnh mẽ bên dưới quân phục, xương cốt không tự chủ mềm hơn mấy phần, nhũn như bông dựa vào người Thẩm Đạc, cuốn lưỡi nhiệt tình đáp lại sự đòi hỏi của anh.
Tuy rằng cả hai mới kết hôn chưa được bao lâu, nhưng sự nhiệt tình thường xuyên như thế đã tạo nên Thẩm Đạc thành thạo của hiện tại.
Anh quen cửa quen nẻo lần từ eo trượt xuống, chạm vào ngay bờ mông mà anh đã trông ngóng mòn con mắt. Dưới sự nóng bỏng của bàn tay, tấm lụa mỏng tang bị hất ra để lộ làn da thịt lành lạnh.
Thẩm Đạc không nhịn được rụt tay về, đốt ngón tay thon dài khẽ đè lên, âm thanh đã không còn lạnh lùng như bình thường nữa: “Càng học càng hỏng.”
“Không thích sao?” Một tay Tiết Diệu Dẫn với ra sau cổ anh, đuôi mắt cong lên quyến rũ.
Thẩm Đạc không đáp, môi lưỡi lần hai hạ xuống như một đáp án.
Có lẽ mấy ngày nay nhịn quá đà, lại thêm mỗi lần chỉ phát tiết qua loa nên lửa trong người tích tụ ngày một nhiều, lần này Thẩm Đạc vừa ra quân đã không hề nương tay, cùng với động tác mυ"ŧ cánh môi cô, hai tay đã lần theo dọc thân sườn xám đi vào, vuốt ve điên cuồng bờ mông non mịn mềm mại, khi thì đẩy hông ấn ấn lên một hồi.
Trong miệng mũi Tiết Diệu Dẫn chỉ ngập tràn hơi thở ngang ngược của người đàn ông này, áp lực ấy, tiếng thở dốc hỗn loạn ấy cũng đủ làm cho trái tim cô loạn lên và run rẩy, lòng bàn chân mềm nhũn đến nỗi không sao chống đỡ được.
“Ưm… ư….” Dây dưa mạnh mẽ làm Tiết Diệu Dẫn phải đầu hàng trước, cô không nhịn được đẩy ngực Thẩm Đạc đặng tách đôi môi ra.
Đập vào mắt là gương mặt anh tuấn của anh, dưới vành nón là đôi mắt đã đen kịt, mê hoặc lòng người.
Tiết Diệu Dẫn cảm giác trái tim đã bị anh hút đi mất rồi, thoáng ảo não siết chặt lấy những nút áo của Thẩm Đạc.
Người này mới là yêu tinh hại người hàng thật giá thật.
Tiết Diệu Dẫn tựa vào trên người yêu tinh, cảm nhận linh hồn và thể lực đã bị hút cạn sạch.
Ngặt nỗi yêu tinh này nào có hay, không chờ Tiết Diệu Dẫn có cơ hội thở dốc đã đặt cô lên bệ rửa mặt, khóa chặt cô trước bệ.
Bốn phía trước mắt đều là gương, phản chiếu không sót hai thân hình trần trụi. Kiều mị và cứng rắn, chính là tạo hình tuyệt vời của chúa trời.
Tiết Diệu Dẫn nhìn hình ảnh trong gương, không nhịn được nâng tay lên vỗ cằm Thẩm Đạc, rồi ngửa mặt ra sau, càng khiến cho cả hai thêm phần thân mật khắng khít.
Thẩm Đạc bất chấp việc thưởng thức sự lãng mạn trong gương, ngửi mùi hương thơm ngát nơi da cổ thấm trên người Tiết Diệu Dẫn, phả ra luồng nhiệt nóng, đôi môi đỏ bừng lại lần nữa quyện vào nhau, nước bọt ngọt ngào thấm ướt khóe môi và cằm, dâm mĩ và mãnh liệt.
Tiết Diệu Dẫn đã thất thủ toàn diện, nào còn có thể lấy được quyền chủ đa͙σ lại nữa.
Thẩm Đạc ý loạn tình mê hôn cô thật sâu, đôi tay không khách sáo đẩy sườn xám của cô lên, ôm trọn bầu ngực trắng tuyết.
Bàn tay với vết chai mỏng chạm lên làn da non mịn, Tiết Diệu Dẫn không khỏi mềm nhừ ra, nâng người nằm sấp trên bệ rửa mặt, để mặc cho viên quy đầu nóng như lửa cọ cọ nơi giữa hai chân đã ướt đầm đìa của cô, làm cả người cô run lên, cắn môi dưới như một bản năng, run giọng thở hổn hển.
Một khi làʍ t̠ìиɦ, Thẩm Đạc cũng sẽ sắc bén và mạnh mẽ, không hề có chút dài dòng nào, chứ đừng nói đến phải nghẹn mấy ngày nay.
Tiết Diệu Dẫn những tưởng anh sẽ ‘trừng phạt’ bản thân có ý định quyến rũ, sẽ không cho cô sảng khoái sớm như thế, nào có ngờ người này trông còn nóng vội hơn cả mình.
Tiết Diệu Dẫn không khỏi cười thầm, nhưng cười chưa được bao lâu, đường đi đã bị dươиɠ ѵậŧ đẩy mạnh vào trong, chiếm hết toàn bộ tâm trí.
“A! A… Hmmm a ưm…”
Người thì động tình mà đường đi thì ướt át, hào phóng đón nhận thằng em bỗng dưng xâm nhập, không cần ma sát quá nhiều đã hòa làm một được rồi.
Quần áo Thẩm Đạc đã không còn nghiêm chỉnh, chiếc quần cởi được một nửa để lộ phần đùi rắn chắc, cơ bắp căng cứng lên có hơi phập phồng, đẩy về trước bằng toàn lực. Vạt áo bao lấy bờ mông hẹp đang thọc vào rút ra như đóng cọc.
Có lẽ là vì Tiết Diệu Dẫn bị thương xong chưa bao lâu, nên Thẩm Đạc rất chấp nhất với bờ mông được dưỡng đến là trắng nõn bóng loáng của cô, ngón tay véo thật mạnh, đến nỗi để lại những dấu tay trên đấy. Cây hàng thô dài giữa hai đùi ra vào phụt phụt, nước dịch trong suốt cũng theo đó phun ra, làm cho giữa hai chân lầy lội chịu không thấy.
Hai thân thể đánh vào nhau vang lên những tiếng động không ngừng, túi trứng đập lên âʍ ɦộ càng lộ ra sự thâm trầm.
Tiết Diệu Dẫn chỉ thấy mình như rơi vào một cái lò hỏa chết, luồng nhiệt nóng bỏng xuyên qua cơ thể còn nóng hơn chính nhiệt độ thân cô, khiến cô không thể nào làm ngơ.
Đóa hoa mềm mại bị lửa nóng cọ xát thường xuyên mà đỏ bừng lên, làm tăng sự nhu nhược vì bị tàn sát bừa bãi, cuối cùng người nào đó không chịu nổi cường độ và tần suất cao mà không tự chủ được co rút liên hồi.
Lửa nóng đột nhiên bị đường đi co rút làm chậm trễ một chút, nhưng vẫn không hề có ý dừng lại.
Vòng eo Tiết Diệu Dẫn như lên men, gương mặt gần như dán lên cánh tay, nằm liệt trên bệ, miệng hãy còn rêи ɾỉ và tình triều kích động theo từng cái dâng cao, hạ thấp, uyển chuyển không ngừng.
Thẩm Đạc hãy còn chìm đắm trong sự điên cuồng, cảm giác được phần quy đầu sưng to lên bị thịt mềm bên trong xoắn chặt từng bước, tựa như muốn ép anh phải buông vũ khí đầu hàng.
Thẩm Đạc buồn bực thở hổn hển thâm nhập thêm mấy cái, trong tiếng thét chói tai của Tiết Diệu Dẫn thì vội rút ra, hai tay mê mẩn nhào nặn bờ mông tuyết trắng của cô làm nó đỏ lên, thít hai cánh mông lại với nhau rồi đặt dươиɠ ѵậŧ thô dài lên kẽ mông tuốt mấy cái rồi phun ra, dịch sệt trắng đục rơi trên tấm lưng mảnh khảnh, dính nhớp không thôi.
Tiết Diệu Dẫn ngửa mặt nằm trên bệ rửa mặt, há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi đỏ ửng cả lên, tựa như quả táo được ủ chín, toát lên mùi hương động lòng người.
Tiết Diệu Dẫn nhũn đầu gối nên đứng không vững, chỉ dựa vào Thẩm Đạc đỡ eo và mông cô.
Anh vừa đứng chờ Tiết Diệu Dẫn ổn định lại, vừa không định lãng phí giây phút nào, eo hông đong đưa trước sau, rồi kéo gậy nóng vừa mới bắn ra một đợt đang nằm trên kẽ mông mềm mại.
Nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào như được uống nước no say, tinh thần càng thêm phấn chấn, cắn răng chịu đựng một phát rồi ngơ ngác nảy lên trước, tràn ngập khí thế chiến đấu ngay lập tức.
“Ưm… A a a a… A a a…” Tiết Diệu Dẫn vẫn chưa hoàn hồn xong, nhưng xúc cảm của đồ vật um tùm gân xanh kia quá mãnh liệt, làm cho bờ mông cô không nhịn được nổi da gà.
Mà trong lòng Thẩm Đạc cũng nhẫm tính thời gian, sau vài lần gậy sắt hoạt động liền đi về con đường đầy dịch nhầy giữa hai đùi, trước khi Tiết Diệu Dẫn có thể lường được đã vội cắm lút cán, sau đó là một hồi đẩy đưa.
“A ưm… A a…. Tê quá….” Tiết Diệu Dẫn không kiềm được bờ mông lung lay đang bị khống chế, cô thật sự không chống đỡ nổi.
Thẩm Đạc chỉ thâm nhập vài cái, rồi bỗng nhiên ôm sát Tiết Diệu Dẫn để cho cô ngồi xuống bồn tắm cùng mình, chờ khi hoa huyệt rơi xuống ổn định chỗ rồi, liền bành bạch đâm vào.
Tuy rằng thế này sẽ giải phóng gánh nặng cho hai chân, song Tiết Diệu Dẫn vẫn không có cách nào thả lỏng, hai tay hốt hoảng và bất an vì không có chỗ để cố định, chỉ có thể nắm chặt bàn tay Thẩm Đạc trên eo cô.
“A ưm ưm ưm…. Về, về giường đi mà! A a a….”
Tiết Diệu Dẫn không nhìn thấy mặt Thẩm Đạc được, chỉ cố gắng đong đưa mông vểnh lên để lấy lòng anh, để anh ban phát lòng từ bi.
Thẩm Đạc cũng rất có kiên nhẫn, gần như là Tiết Diệu Dẫn nói gì thì nghe nấy, nhưng làm được tới đâu thì lại là chuyện khác.
Khi mông Tiết Diệu Dẫn được đặt lên giường, đã khắc sâu được điều này.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ phòng tắm mạ ra, mơ hồ chiếu rọi lên hai thân hình đang quện nhau trên giường.
Tiếng rêи ɾỉ và thở dốc bốc hơi theo nhiệt độ trong không khí, càng làm tăng thêm sự động tình dày đặc này.
Tiết Diệu Dẫn cảm giác thắt lưng mình muốn đứt ra, mấy lần cầu xin Thẩm Đạc đổi một tư thế khác nhưng anh không chịu, như mê như mẩn ôm mông cô nhào nặn không yên. Cô còn đang suy nghĩ cách để ngồi lên giường, ngặt một nỗi cái mông cô không thể nào thoát khỏi tay Thẩm Đạc được, chỉ có thể vùi đầu trong gối khóc không ra nước mắt.
Giày vò đến phút cuối, Tiết Diệu Dẫn mém chút nữa xù lông lên thì Thẩm Đạc mới buông tay ra, áp cả người cô vào trong nệm, thân thể cường tráng cũng đè lên, chống hai tay hai bên ra sức đâm rút, chiếc giường gỗ lim rắn chắc thậm chí còn kêu lên như thể không chịu được sức nặng này.
Đợi khi Thẩm Đạc bắn hết, Tiết Diệu Dẫn yên lặng so rụt mông mình, cố gắng dùng sức lật thân qua với cái vòng eo run lẩy bẩy, ngón chân siết chặt ga trải giường, chỉ sợ Thẩm Đạc hứng lên lại quay mặt cô lại làm thêm trận nữa.
Đàn ông yêu mông thật sự, thật sự quá đáng sợ! Áu áu áu….