Nhà họ Hàn trong tối tạo chuyện xấu, Thẩm Đạc cũng phải phân thân ra mà xử lý, đôi khi còn không rảnh thời gian về nhà ăn cơm trưa.
Giữa hè, Việt Châu như bị ném vào cái bếp lò, mặt trời hun nóng hừng hực, đi trên mặt đất mà như bị lửa đốt đến nơi.
Tiết Diệu Dẫn vì muốn làm một mợ Thiếu xứng chức, mỗi ngày đều nấu mấy món mát lạnh đưa đến cho Thẩm Đạc.
Lính Thẩm Đạc thấy thế thì không khỏi hâm mộ, âm thầm cân nhắc xem mình cũng nên cưới một cô vợ về để được ăn đồ ngọt mỗi ngày.
Lấy thời tiết của hiện tại, quân đội cho ngừng luyện tập giữa trưa, Thẩm Đạc thấy Tiết Diệu Dẫn đến mỗi ngày, sợ cô bị nóng hun chết, bèn nói: “Ở nhà đợi đi, ở đây đã có người lo cho anh rồi.”
“Sợ anh phát lửa đó.” Tiết Diệu Dẫn múc canh hạt sen nấm tuyết trong veo vào chén, đút cho Thẩm Đạc ăn.
Thẩm Đạc cảm thấy, so với canh hạt sen nấm tuyết này thì cô mới là thánh phẩm giải nhiệt.
Tiết Diệu Dẫn đưa đồ ăn xong thì cũng lười về nhà, bèn đến phòng nghỉ cách vách nghỉ ngơi một chập, chờ đến chạng vạng lại về cùng Thẩm Đạc luôn.
Giữa trưa là thời gian quá tuyệt để nghỉ ngơi, văn phòng cũng không ai đến, Tiết Diệu Dẫn đá chiếc giày rồi nằm trên sô pha đọc sách, dựa vào cái đệm bên cạnh, chợt thấy rất rõ trên đấy có một sợi tóc thật dài.
Tiết Diệu Dẫn dùng đầu ngón tay cầm lên, híp mắt nhìn Thẩm Đạc, “Màu vàng, không phải em.”
Cách khá xa nên Thẩm Đạc không nhìn ra trong tay Tiết Diệu Dẫn là gì, nhưng nghe cô nói thể, đầu nhảy số cực mạnh, thành thật trả lời: “Trước đó Lận Ái Như có đến.”
“Lận Ái Như?” Tiết Diệu Dẫn nhớ đến người phụ nữ lai đã từng bày tỏ tình cảm cô ta với Thẩm Đạc đến mức nào, buồn bực nhăn mày, “Không phải nhà họ đã bán đứng anh rồi ư, còn dám đến?”
“Đầu hàng.” Thẩm Đạc lời ít ý nhiều.
Tiết Diệu Dẫn càng không hiểu nỗi, Lận Ái Như đã chạm vào cái đinh của Thẩm Đạc, không thể nào có chuyện lật bài với cha mình để đi đầu hàng Thẩm Đạc cả.
“Anh tin?” Tiết Diệu Dẫn nghĩ nếu anh mà dám giữ lại Lận Ái Như, thì cô sẽ dùng sợi tóc này siết cổ anh cho mà xem.
Thẩm Đạc không hề nghĩ ngợi, đáp: “Không tin.”
Tiết Diệu Dẫn cười khà khà, đi chân trần đến bên cửa sổ ném sợi tóc ra ngoài, quay đầu lại mới thấy Thẩm Đạc nhìn mình bằng một ánh mắt sâu xa, không khỏi ngại ngùng thanh thanh cổ họng.
Có điều trước nay Tiết Diệu Dẫn luôn là người thẳng thắn, không có chuyện gì mà không dám nhận, bấy giờ mới hừ một tiếng: “Em không thích bên cạnh anh có bất kỳ người phụ nữ nào, dù đó có là con muỗi cái đi chăng nữa!”
“Vậy em phải thường cố thủ nhé, không được để cho muỗi cái đến gần người anh.”
Tiết Diệu Dẫn thấy anh ngoan thế kia thì không có tâm trạng đùa giỡn nữa, dán vào sau lưng anh nhàm chán rầm rì.
“Cho xe chở em về nhé?” Thẩm Đạc giữ cánh tay trắng nõn của cô, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Tiết Diệu Dẫn như một cô yêu tinh quàng tay lên cổ anh, “Em đến đây để dò la tình hình quân sự, không hoàn thành nhiệm vụ thì không về.”
Thẩm Đạc cười phì, vỗ cô đứng dậy, “Vậy dẫn em đi tham quan tình hình quân sự.”
Tiết Diệu Dẫn đi theo Thẩm Đạc đến kho hàng ở sau tòa nhà, nhìn thấy bên trong chất đầy thùng hàng, từng thùng được mở nắp, có thể thấy bên trong đều là chai lọ.
Mấy lính gác đang kiểm tra lại việc bàn giao hàng, thấy Thẩm Đạc đến liền thẳng sống lưng chào quân đội.
Tiết Diệu Dẫn thấy một cái thùng gần nhất có đầy ống tiêm, tò mò hỏi: “Sao nhiều ống tiêm thế?”
“Tất cả nó là thiết bị y tế mua cho quân đội.”
Tiết Diệu Dẫn ồ lên, thấy bọn họ mua với số lượng quá khổng lồ, cười đùa: “Vậy quân đội có thiếu thuốc thang không, Linh Thảo Đường bọn em có thể cung cấp!”
Một nửa Linh Thảo Đường là của Tiết Diệu Dẫn, hành vi lấy lông dê chườm lên người mình thế này thì dù là Thẩm Đạc cũng sẽ tự vấn lương tâm nói được.
Có điều, y học cổ truyền Trung Hoa là một thứ gì đấy quá phức tạp để bồi bổ sinh lực, không được tiện lợi và hiệu quả như thuốc Tây, vậy nên nhu cầu của quân đội không quá lớn.
“Thật ra các anh có thể trữ một ít rễ Bản Lam, cây Kim Ngân này nọ, những thứ này không phải là thuốc hợp chất, mà chỉ cần dùng pha trà để giữ nhiệt là được.” Tiết Diệu Dẫn nói đến dược liệu Trung y thì cũng nghiêm túc hơn hẳn.
Thẩm Đạc tin cô, cũng vô cùng bội phục với khả năng châm cứu lẫn tay nghề của cô, nếu không phải còn có tâm tư khác thì anh đã nghĩ đến chuyện mở một phòng khám bên cạnh quân đội của mình để cho đám lính được châm cứu mỗi ngày rồi.
“Mợ Thẩm cứ nhìn mà làm.” Thẩm Đạc cúi đầu khẽ nói bên tai Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn tự giác rằng từ trước đến nay chưa giúp được Thẩm Đạc chuyện gì, thế là cái lời bông đùa này lại bị cô biến thành nhiệm vụ gấp, có thể nói là rất tích cực, bèn cười tủm tỉm thủ thế OK.
Hai người vừa đi vừa tham quan, bất giác đã hơn một vòng kho hàng.
Tiết Diệu Dẫn khá kinh ngạc với kho chứa dược phẩm và nhu yếu phẩm quân đội của họ, nhưng biết được một mai khi đã khai chiến thì những thứ này cũng sẽ tiêu hao nhanh cực, cung không đủ cầu.
Lo đến những dao động dạo gần đây, Tiết Diệu Dẫn do dự mở miệng: “Có phải sẽ khai chiến không?”
Mặc dù địa vị nhà họ Hàn đã dao động, song vẫn là một trong bốn gia độc lớn mạnh năm nào, chúng vẫn chăm chăm vào Việt Châu như hổ rình mồi, khó mà bảo toàn việc không tử chiến.
Thẩm Đạc cũng không thể khẳng định chắc chắn, có điều trong lòng vẫn thủy chung có một cán cân cân xứng, xoa đầu Tiết Diệu Dẫn, bình tĩnh đáp: “Phòng trước khỏi họa.”
Việt Châu dưới sự thống lĩnh của nhà họ Thẩm, trước nay luôn bình an vô sự, cũng khiến cho nhiều người xem nhẹ thế giới bên ngoài vòng tay họ Thẩm. Và Tiết Diệu Dẫn cũng chỉ vừa ý thức được, thân là quân nhân nhưng Thẩm Đạc không thể nào mãi an nhàn nằm trong nhà, những lúc tất yếu vẫn phải ra chiến trường.
Trong lòng Tiết Diệu Dẫn không khỏi rầu rĩ, kéo tay Thẩm Đạc không nói thêm nữa.
Chạng vạng, Thẩm Đạc còn có việc bận, nên cho xe chở Tiết Diệu Dẫn về.
Tiết Diệu Dẫn thấy có về cũng chỉ một mình, bèn đi đến nhà mẹ đẻ, cùng nhóm vợ lẽ trong nhà cào mấy ván mạt chược.
“Ở ngã rẽ phía trước dừng lại, tôi đi mua ít bánh hạt dẻ.” Tiết Diệu Dẫn dán vào cửa xe, hai mắt nhìn chằm chằm cửa hàng quen thuộc nơi ngã rẽ.
Xe dừng lại, lính cảnh vệ trước muốn xuống xe, Tiết Diệu Dẫn lại huơ tay, nói: “Ông chủ ở đó sắp đóng cửa rồi, không phải người quen thì không bán đâu.
Tiết Diệu Dẫn vừa dứt lời đã bước xuống xe, lính cảnh vệ vội mở cửa ra đi xuống đứng bên cạnh chờ đợi.
Tiết Diệu Dẫn ôm đống bánh hạt dẻ còn sót lại, đang định đi về thì nhìn thấy đầu đường có một người phụ nữ đội mũ sụp xuống đi qua, bị một thằng nhóc con ven đường đụng phải, chiếc mũ lệch sang để lộ một mái đầu vàng óng ánh.
“Lận Ái Như?” Tiết Diệu Dẫn không khỏi gọi tên, cô luôn mẫn cảm với người phụ nữ đầu tiên dám làm trò trước mặt Thẩm Đạc, lại thêm tâm tư của cha con Lận không rõ ràng nên chỉ cần liên quan đến Thẩm Đạc thì cô sẽ càng thêm để tâm.
Tiết Diệu Dẫn thấy Lận Ái Như đang giao tiếp với một gã đàn ông nào đó rồi cả hai cùng nhau bước đi, cứ thấy quái gở, ôm bánh hạt dẻ chạy lên trước mấy bước, vẫy tay với lính canh, “Mau mau đến đây! Mau xem với tôi!”
Lính cảnh vệ còn chưa kịp hỏi rõ là chuyện gì, đã thấy cô mang giày cao gót chạy cành cạch càng lúc càng xa, vội nói với tài xế rồi đuổi theo.
Tiết Diệu Dẫn theo đuôi Lận Ái Như những hai con phố, thấy cô ta và gã kia vào một khách sạn cũ nát, không khỏi buồn bực: “Thuê mà cũng keo kiệt thế, chẳng lẽ thật sự quyết liệt phản cha để đi đầu hàng à?”
Tiết Diệu Dẫn trái lo phải nghĩ vẫn không thấu, quay đầu lại hỏi lính canh: “Thiếu soái mấy người rốt cuộc đang có chủ ý gì thế, Lận Ái Như nghênh ngang ở thành phố Việt Châu mà anh ấy cũng không cho người trông chừng?”
Lính cảnh vệ nào có biết Lận Ái Như Lận Thương Như gì chứ, gãi đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Thôi bỏ đi, hoàng đế không vội thì thái giám vội gì.” Tiết Diệu Dẫn rung rung đôi chân tê dại, ủ bụng dẹp đường về phủ.
Khách sạn cũ nát này không thể so với thành phố phồn hoa, buổi tối tắt đèn một loạt, đi nửa ngày trời vẫn không thấy bóng dáng một con người nào, có chút ảm đạm và âm trầm.
Tiết Diệu Dẫn tự thấy bản thân sơ suất, nhanh chân đi về nơi sáng sủa hơn.
Tầm hơn chục bước, ngõ nhỏ tối tăm bên cạnh bỗng có một bàn tay vụt ra túm lấy túi xách của Tiết Diệu Dẫn rồi bỏ chạy.
Ngã một lần khôn hơn một chút, lần này sau khi cơn khiếp sợ qua đi thì Tiết Diệu Dẫn cũng dừng chân lại không chạy nữa, lính cảnh vệ càng có lòng cảnh giác, không hề đuổi theo mà kè sát chặt bên người cô.
“Một cái túi cũng không đáng gì, chúng ta mau đi ra ngoài thôi.” Tiết Diệu Dẫn chỉ cho là bỏ tiền tiêu tai, nhanh chóng rời khỏi con đường tối tăm này mới thở phào được.
Lính cảnh vệ cũng đầu đầy mồ hôi, phải biết là nếu mợ Thiếu mà thiếu miếng da nào trong tay hắn thì Thiếu soái sẽ lột cả lớp da hắn mất.
Sắp đến bên đường chiếc xe đỗ, Tiết Diệu Dẫn lại gặp bà Tư và bà Năm vừa đi xem kịch về, thế là tiện đường kết bạn.
“Diệu Diệu hôm nay về nhà ư?” Bà Năm nghĩ, nếu cô mà về thì có khi lại chơi thêm được mấy ván mạt chược nữa đấy.
Bà Tư lanh mồm: “Không cần hỏi cũng biết, Thẩm Thiếu soái phòng không nhà trống, sao chịu được cô đơn chứ!”
Bà Năm cũng gật đầu nghĩ thế, “Ra là vậy”
Tiết Diệu Dẫn không nói gì mà chỉ liếc nhìn hai người họ, nói cứ như là cả ngày cô và Thẩm Đạc trừ làm chuyện đó ra thì chẳng còn gì để làm ấy.
Ba người cười cười nói nói, đi đến chiếc xe đỗ bên đường. Cửa hàng quần áo nước ngoài bên cạnh vừa thay đổi một bức ảnh chụp dán trên cửa kính, bóng đèn rực rỡ chiếu sáng cánh tay và phần đùi trắng nõn của mỹ nhân, càng thêm chói mắt.
“Da gì mà trắng thế, chị em nói xem đó là thật hay giả vậy?” Bà Tư nâng cánh tay mình lên, rồi so với trên ảnh chụp.
“Tranh ảnh cả mà, chắc chắn đã nhuộm không ít màu.” Bà Năm thấy bà Tư cứ mãi ngẩng đầu mà không chú ý dưới chân, kéo bà Tư về lại, “Đều là phụ nữ cả thì nhìn bọn chị này, không chịu để ý dưới chân, cẩn thận giẫm phải đinh vào lòng bàn chân đấy.”
Bà Tư được nhắc nhở mới nhìn thấy một chiếc đinh nằm trên ván gỗ, vội rụt chân về một bước.
“Ôi chao chết mất, cái nhà nào trang trí xong không biết thu dọn thế!”
“Chúng ta đi qua thôi.” Tiết Diệu Dẫn thấy đường cái không có xe, vội kéo tay bà Tư.
Tiết Diệu Dẫn vừa đi được một hai bước, đột nhiên phía sau con đường có một chiếc xe lao đến, hai ngọn đèn của xe chiếu thẳng vào mắt như muốn ngất đi. Tiết Diệu Dẫn chỉ thấy có một trận gió lướt qua bả vai, cả người cô bị đụng cho lệch sang một bên, ngã nhào xuống mặt đất, ánh mắt nhìn thoáng qua cây đinh ban nãy mém chút nữa đã đụng phải.
Bà Tư và bà Năm đều sợ hãi hét lên, nhìn đuôi xe chửi mấy câu rồi vội chạy đi xem Tiết Diệu Dẫn.
“Diệu Diệu, em thế nào rồi?”
“Mợ chủ!”
Tiết Diệu Dẫn hoàn hồn, cảm nhận một hồi đau nhức từ mông truyền đến toàn thân, trắng mặt cắn răng, “Hình như… không tốt chút nào.”
Lính cảnh vệ thấy thế, mồ hôi nhất thời túa ra như mưa mùa hạ.