Tuy rằng Tiết Diệu Dẫn phải xem bệnh tại Linh Thảo Đường của nhà mình, nhưng thời gian cũng rất tự do, vào mỗi cuối tuần cô vẫn cứ thấy thư thái từ tận đáy lòng, đương nhiên cũng ngủ đến tận lúc mặt trời treo trên đỉnh đầu.
Hiếm khi Thẩm Đạc lại cùng cô biếng nhác đi ngủ, lúc hai vợ chồng xuống lầu đã qua giờ cơm trưa.
Thẩm Đạc bảo thím Lưu làm mấy món đồ ăn nhạt đơn giản, ủ bụng ăn xong rồi thì dẫn Tiết Diệu Dẫn ra ngoài đi dạo.
Tiết Diệu Dẫn nghe thấy Thẩm Đốc quân đang chỉ huy cái gì đấy ngoài sân, cũng tò mò đi ra hóng hớt, chợt thấy miếng đệm vốn bị ném ở một góc trong nhà kho lại đang nằm trên tay ŧıểυ Hồng.
ŧıểυ Hồng thấy trên miếng lót bị ướt một phần, cũng khó hiểu nhìn Thẩm Đốc quân mà rằng: “Bẩm ông lớn, cái đệm này bị ẩm ạ.”
Khóe mắt Tiết Diệu Dẫn rung lên, thái dương nhảy thình thịch, vội vàng đi lên che trước cái tấm lót ấy, dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã kêu au áu.
“Cha ơi, cha làm gì thế ạ?”
Thẩm Đốc quân không đến đây mà đang đứng bên bồn hoa tưới nước, rồi đáp: “Trong nhà vét ra được một cái ghế sô pha cũ, cha đang muốn đặt thêm một tấm lót mềm trên đó để ngồi phơi nắng, khỏi mua cái mới.”
ŧıểυ Hồng đứng một bên đặt tấm lót sang bên cạnh, như là muốn phơi cho khô để mà dùng tiếp.
Tiết Diệu Dẫn không biết não mình đang nghĩ gì nữa, thấy Thẩm Đạc vừa ra thì quay người lại đập bùm bụp vào ngực anh, thẹn quá hóa giận, chỉ muốn tìm một cái hố nào đó mà chui xuống quách cho rồi.
Thẩm Đạc còn chưa rõ chuyện chi, tự dưng ăn không mấy cú đấm, hít một hơi chụp tay cô lại, rồi quay sang nhìn thấy ŧıểυ Hồng đang mân mê tấm lót mới hiểu ra.
Hôm nay dậy muộn quá nên Thẩm Đạc đã quên khuấy đi mất chuyện dọn dẹp, nét mặt không khỏi có chút ảo não, ngữ điệu cũng lạnh đi: “Ai cho các người làm lộn xộn đồ trong kho!”
ŧıểυ Hồng vừa nghe âm giọng của anh nâng cao lên, sợ đến nỗi run cả tay, tấm lót rớt trên mặt đất, cũng che đi dấu vết trên đấy.
Thẩm Đốc quân nghe thấy ngữ điệu này của anh cũng hơi bực mình, “Là cha nói ŧıểυ Hồng mở cửa nhà kho lấy cái tấm lót của con, chứ không động đến thứ gì khác.”
Thẩm Đạc quay sang nói chuyện với Thẩm Đốc quân: “Sô pha hỏng thì đổi cái mới, mấy cái việc lông gà vỏ tỏi thế này cũng đáng để tiết kiệm sao.”
Thẩm Đốc quân nhấc mày, ban đầu thì kinh ngạc sao tự dưng anh lại lên cơn cáu gắt, tiện đà trừng mắt chửi ngược lại, “Mày ăn phải thuốc đấy à!”
Thẩm Đốc quân hét lên đến là hùng hổ, trông còn giống người vừa ăn trúng thuốc hơn cả Thẩm Đạc.
Tiết Diệu Dẫn bối rối muốn chết, lại sợ cha con nhà họ gây lộn, vội vàng kéo tay áo Thẩm Đạc ý bảo anh nên xử lý chuyện đáng xấu hổ chết người này trước đã.
Thẩm Đạc cũng không định cố đấu khí với Thẩm Đốc quân nữa, tự tay cầm tấm lót về lại nhà kho, đóng chặt cánh cửa nhà kho lại rồi sai người đi mua một cái sô pha mới về.
Thẩm Đốc quân ngồi bịch xuống cái ghế sô pha bị hỏng kia, hầm hừ: “Lão đây cứ thích cái ghế cũ này đấy!”
Thẩm Đạc không thèm để ý đến ông, chỉ phân phó cho người đi làm.
Cha con nhà Thẩm cãi nhau là chuyện cơm bữa, hết trận là quên. Nhưng Tiết Diệu Dẫn mà tức thì nào dễ tiêu như thế, tuy rằng cô có thể ngầm làm những chuyện xấu hổ với Thẩm Đạc được, nhưng suýt chút nữa bị người khác bắt được thế này, thật sự chỉ muốn khóc thôi.
Tiết Diệu Dẫn càng nghĩ càng thấy xấu hổ, mấy ngày liền không thèm bận tâm đến Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc không nhận được cái hôn chào buổi sáng như thường lệ, đến tối chỉ nhận được một bờ lưng quay lại với mình, mỗi ngày đều thấy hụt hẫng.
Trước kia lúc cả hai êm ả thì Thẩm Đốc quân cứ cho rằng bọn họ giận dỗi, đến bây giờ giận dỗi thật làm bầu không khí khó xử thì ông lại chẳng nhìn ra.
Thẩm Đạc không có người giãi bày, tự dưng nảy sinh ra thứ cảm giác ‘chênh vênh không người’.
Đây cũng là lần đầu tiên mà Tiết Diệu Dẫn tức giận Thẩm Đạc kể từ khi cả hai quen biết nhau, chỉ là nói gì thì cũng chưa đến mức tức giận thật, nhưng xấu hổ đến choáng váng, nhất thời không tìm được bậc thang đi xuống.
Mà Thẩm Thiếu soái mặt lạnh có tiếng, vì bị Tiết Diệu Dẫn cố ý làm lơ nên lực bất tòng tâm, thậm chí ngay cả khi liếc nhìn cô cũng phải thật cẩn thận.
Hôm nay, sáng sớm tinh mơ Tiết Diệu Dẫn đã đi đến Linh Thảo Đường, hẹn bà Tư đi may sườn xám, nhân tiện uống trà. Vì không nói cho Thẩm Đạc nên lúc anh đến đón cô mà không thấy người, nháy mắt trái tim hoảng loạn cả lên.
Bà Tư thấy Tiết Diệu Dẫn đi đường mà cứ như người mất hồn, bèn hỏi: “Chị thấy lòng em nào có ở đây, muốn tìm Thiếu soái của em đúng không?”
Tiết Diệu Dẫn hãy còn đang nghĩ đến chuyện của mình, hỏi lại: “Chị nói thử xem, người như Thẩm Đạc thì có thể cúi đầu nhận sai không?”
Bà Tư nghe thấy thì nổi cơn hóng chuyện, nhìn thoáng qua cô rồi hỏi rất khẽ: “Sao đấy? Thẩm Thiếu soái phạm lỗi gì rồi ư?”
“Cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là chọc em mất vui thôi.” Tiết Diệu Dẫn chống cằm, đầu ngón tay trắng nõn khảy khảy má mình.
“Trước kia chị còn nghĩ Thẩm Thiếu soái sẽ không cưới vợ nữa kia kìa, bây giờ thì….” Bà Tư cười tủm tỉm nhìn Tiết Diệu Dẫn, không nói cũng hiểu, “Có điều đàn ông ấy mà, có sai cũng muốn mạnh miệng không chịu thừa nhận, nhìn Thẩm Thiếu soái ba gậy đánh còn không vang thế kia—-chị đoán là bảo cậu ấy tự nhận sai thì khó lắm, còn về phần hành động thì biết đâu được, cũng không thể nói được chính xác cái gì.”
Tiết Diệu Dẫn cũng thấy mấy lời này khá có lý, suy nghĩ về việc mình cứ ra vẻ để cho Thẩm Đạc cúi đầu nhận lỗi như thế có phải có chút ép buộc hay chăng, có nên cho anh một cái bậc thang để đi xuống không nhỉ?
Bên kia, Thẩm Đạc không thấy Tiết Diệu Dẫn thì rầu rĩ không vui đi về nhà, vừa vặn thấy Thẩm Đốc quân đang ngồi trên sô pha uống trà, bèn đặt mông ngồi xuống.
Vợ chồng son nhà này chỉ cần ra ngoài là sẽ luôn về cùng nhau, Thẩm Đốc quân không thấy Tiết Diệu Dẫn đâu, cuối cùng cũng nhớ ra mà hỏi thăm: “Diệu Diệu đâu? Sao không về cùng con bé?”
“Chọc trúng lông rồi.” Thẩm Đạc tháo mũ xuống, cào cào quả đầu mấy phát, có chút phiền muộn.
Thẩm Đốc quân mới đầu có chút ngạc nhiên, sau thì lại khó hiểu, cuối cùng mới trừng mắt hung dữ mắng anh: “Mày làm gì rồi!”
Thẩm Đạc giật giật khóe môi, nói gì cũng chẳng dám kể ra lý do tại sao Tiết Diệu Dẫn lại tức giận, thế là vào mắt Thẩm Đốc quân thì càng giống như có tật giật mình.
Thẩm Đốc quân vỗ cái đét lên vai anh, vừa hét vừa thúc giục: “Đã nói với mày từ đẩu từ đâu là phải nhường nhịn Diệu Diệu, không được bắt nạt con bé. Mày giỏi lắm, lại đi ra ngoài làm cái chuyện vô liêm sỉ gì rồi đúng không? Mày còn có mặt mũi mà về nhà này à, còn không mau chạy ra ngoài tìm người ta về đi!”
Thẩm Đạc nhìn cái vẻ chưa phân thiệt hơn đã nổi bão của ông, quá hối hận vì đã kể chuyện này cho ông nghe, lọt vào tai ông thì thành chuyện liên quan đến nhân phẩm, ngày một thái quá mà.
Thẩm Đạc cảm giác mình mà nghe thêm thì điếc lỗ tai mất, muốn đứng lên đi ra ngoài thì thấy Tiết Diệu Dẫn đã về. Anh nhìn sang Thẩm Đốc quân lại muốn nói thêm thì vội ngăn cản lại.
“Cha đừng làm con phiền thêm nữa, con biết phải làm thế nào.” Tiết Diệu Dẫn hiện tại đang vì chuyện đó mà xấu hổ, nếu còn nghe cụ nhà không hiểu rõ tình huống đã đi chống lưng cho mình, có khi lại tưởng anh miệng rộng đi nói cho người lớn tuổi cái loại chuyện thế kia, đến lúc đó anh và vợ sẽ càng thêm khó khăn cho mà xem.
Thẩm Đốc quân nghi hoặc nhìn anh thêm lần nữa, nhưng dẫu gì cũng thấy chuyện vợ chồng son không tiện với tay, đành để cho anh tự xử lý trước.
Tiết Diệu Dẫn vừa vào nhà đã cười tủm tỉm như xưa, còn giơ giơ đồ trên tay đưa cho Thẩm Đạc, nói: “Vừa nãy thấy có bánh Trứng muối nhân đậu đỏ nên tiện đường mua về.”
Nội tâm chịu sự tàn phá dữ dội trong mấy ngày liền của Thẩm Đạc phảng phất như được một bàn tay bé nhỏ vuốt phẳng lại, nhìn bánh Trứng muối nhân đậu đỏ vàng óng ánh trong hộp, ánh mắt sáng quắc lia về hướng Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn cởi khăn quàng cổ đặt xuống bên cạnh: “Em đi thay đồ đã, sẽ xuống ngay thôi.”
Thẩm Đốc quân yên lặng quan sát một bên cả nửa ngày, vẫn thấy không có vấn đề gì, không khỏi buồn bực hỏi Thẩm Đạc: “Không phải vẫn tốt đấy thây?”
Thẩm Đạc không nói gì, cầm lấy bánh trứng muối nhân đậu đỏ đi theo cô lên lầu.
Thẩm Đốc quân đứng sau gọi với theo: “Con cầm đi hết á? Nhiều thế một mình con ăn được à? Còn chưa ăn cơm nữa đấy?”
Thẩm Đạc nào thèm để ý đến mấy câu của Thẩm Đốc quân, chỉ để lại mỗi câu: “Xem như là ăn khuya sớm vậy.”
Khứu giác của Thẩm Đốc quân nhạy bén ngửi lấy ngửi để mùi hương còn vươn lại, bụng kêu sồn sột đến là hăng, thế là gọi thím Lưu vào nhà bếp làm thêm ít đồ ăn.
Tiết Diệu Dẫn đang thay đồ thì nghe thấy tiếng mở cửa, không quay đầu lại mà hỏi: “Vừa nãy thấy anh muốn ra ngoài, có chuyện gì ư?”
“Muốn đi tìm em.” Thẩm Đạc vô cùng thành thật, giương mắt nhìn cô tự nhiên cởi đi lớp quần áo cuối cùng trên người, rồi lấy một chiếc áo choàng rộng thùng thình thay vào.
Thẩm Đạc nhìn dáng vẻ đẹp tuyệt kia, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào muốn cô.
Thẩm Đạc tiến lên hai bước ôm lấy Tiết Diệu Dẫn, cúi đầu xuống, ngay lúc Tiết Diệu Dẫn phối hợp nghiêng đầu sang một bên, anh khẽ nói: “Thành thật xin lỗi em.”
Tiết Diệu Dẫn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được nghe ba chữ này từ miệng Thẩm Đạc, bất giác sững sờ, xong rồi lại có chút buồn cười, xoay người lại vòng qua cổ anh, cười hỏi: “Tại sao lại xin lỗi em?”
“Làm em tức giận đã là lỗi của anh rồi.” Cái gọi là đại trượng phu co được giãn được, có thì sửa không thì thôi, Thẩm Đạc cũng không thấy có gì mà khó mở lời, chỉ là trước đó không có cơ hội mà thôi.
Vốn Tiết Diệu Dẫn cũng không có ý định tiếp tục chiến tranh lạnh với anh, vậy nên khi về đến nhà còn cố ý vòng lại một con phố mua loại bánh mà anh thích nhất, bây giờ bất thình lình nghe được anh xin lỗi mình, đúng là có chút được chiều đâm sợ.
Tiết Diệu Dẫn chu đôi môi đỏ mọng dán lên môi anh, xem như đã đồng ý với lời xin lỗi này, có điều vẫn không khỏi buồn rầu: “Nhưng sau này không được làm liều thế nữa, để người ta thấy sẽ chết mất.”
Trực giác mách bảo ‘cuộc sống chăn gối’ của bản thân sau này sẽ bị sụt giảm rất lớn, suy xét một hồi mới nói: “Không thì chúng ta dọn ra sống riêng nhé?”
Tiết Diệu Dẫn lại lắc đầu, “Bây giờ chúng ta và cha đều tách riêng hai tòa nhà cơ mà, nếu sống riêng thì một mình cha cô đơn lắm, có khi lại nghĩ chúng ta không muốn gặp mặt cha nữa đấy”
Tiết Diệu Dẫn không còn nhắc về chuyện này nữa, Thẩm Đạc sẽ không nhiều lời, chỉ là trong tối ấp ủ chút mưu mô nhằm cho những ngày được thịt thà sảng khoái sau này.