Thẩm Đạc chạm vào chân tâm đã ướt đầm đìa của cô, nghe được những lời nói to gan lớn mật ấy thì càng thêm đỏ mắt, lập tức đổi khách thành chủ, nhấc hai chân của cô quàng qua hông mình, đặt lên trên ván cửa vừa cởi lưng quần. Món đồ sưng to không chịu nổi ấy đang thảm thiết kêu gào đòi chui vào trong động, Thẩm Đạc nắm phần quy đầu cò cọ ngoài miệng huyệt ướt át, vòng eo dùng sức một chút, thong thả đẩy về phía trước.
Có tác dụng của thuốc, miệng huyệt trơn tru càng dễ bề di chuyển, tuy rằng vẫn căng trướng khó chịu như trước, nhưng đã không còn khô khốc như lần đầu.
Tiết Diệu Dẫn nắm chặt cổ áo của Thẩm Đạc, dùng sức nâng người lên không dám hạ xuống.
Hai người cảm nhận được thân thể dần dần hòa hợp, hô hấp hỗn loạn, những tiếng kêu rên thở gấp quyện vào nhau.
Chuyện thế này chỉ cần có màn dạo đầu thì phía sau đều làm rất tự nhiên. Dưới sự ma sát lẫn nhau, con dã thú ban đầu bị chặn ngoài cửa mình không xâm nhập vào được, bấy giờ đã có thể đi vào nguyên cây lút cán.
Thẩm Đạc nghẹn mấy ngày nay quả thật là quá sức mình, cảm nhận được lỗ chuông hé mở đang chống vào sâu bên trong nhụy hoa, trong lòng thầm than thở, động tác cũng theo đấy mà khuếch trương thêm phần thành thạo, cuồng loạn không tự biết.
Hai đùi Tiết Diệu Dẫn treo lên khuỷu tay anh, lay động theo từng động tác đâm vào của anh. Thân hình tráng kiện đè nặng cô sít sao, cánh cửa bị va chạm vang tiếng rầm rầm và rung động không ngớt.
Tiết Diệu Dẫn nghe thấy mà thẹn, gãi gãi nút thắt trước ngực anh, nói từng tiếng đứt quãng cầu xin: “Ưm…ư ưm…. Lên, lên giường….ư ư…”
Thẩm Đạc cúi đầu, khẽ cắn môi cô, dồn lực đâm vào mấy cái, mới ôm cô dời khỏi ván cửa nhưng không nghe lời đi về hướng giường.
Tình cảm mãnh liệt đến rất nhanh, Tiết Diệu Dẫn không sao chống đỡ nổi, nhưng thân thể xao động không ngừng ưỡn lên, bản thân của cô cũng muốn vào sâu hơn, làm nhanh hơn.
Quân phục của Thẩm Đạc hẵng còn nghiêm chỉnh, chỉ mỗi thứ đồ giữa háng là đang xâm lấn mạnh mẽ, còn lại không mấy lộn xộn. Tiết Diệu Dẫn không có chỗ xuống tay, chỉ đành siết chặt nơi vai anh, gương mặt nho nhỏ mướt mồ hôi dính lên phần cổ nóng bỏng của anh, hơi thở nong nóng từ miệng và mũi phả ra thấm vào làn da Thẩm Đạc, cũng làm anh khó lòng mà kiềm chế nổi.
Tiết Diệu Dẫn nghe được tiếng thở dốc nặng nề và thô thiển bên tai, ngay lập tức cảm nhận được tàn dư của thuốc như bị thôi miên, bức ép cho cô thần hồn điên đảo.
“A… Ư hưmmmm… a chậm chút đi….”
Thẩm Đạc cuồng bạo và mạnh mẽ tiến công khiến Tiết Diệu Dẫn có đôi chút sợ hãi bám vào cổ anh khẽ thở than.
Trước đó Thẩm Đạc vẫn không nói, ủ bụng để Tiết Diệu Dẫn rêи ɾỉ, nhưng bấy giờ nửa câu nghe cũng không lọt, càng thêm mạnh mẽ hơn.
Tiết Diệu Dẫn có cảm giác trái tim như sắp vọt khỏi cổ họng, không kìm được vỗ tay lên eo bụng anh, nhưng không hề có tác dụng mà chỉ để chống đẩy cho những cơn nhấp mãnh liệt ấy.
Thẩm Đạc vốn chẳng vì chút lực ấy của cô mà buông lơi ánh mắt, vòng eo lại đẩy lên trước một tấc, sít sao đè chặt cô giữa thân và vách tường, đôi tay đặt lên bờ mông trắng tuyết vểnh cao của cô, vẫn không ngừng va chạm và đâm sâu.
Đường đi mẫn cảm khó khăn như vậy bị cơn mưa rền gió dữ tập kích, không bao lâu sau đã bị đánh cho tơi bời, run rẩy cất cao giọng rên đạt đến cao trào. Mũi chân trắng nõn banh thẳng, dưới lớp quân phục xanh lục đậm màu càng tôn lên vẻ gầy yếu, kiều diễm và quyến rũ.
Tiết Diệu Dẫn run rẩy cả người, cả buổi trời vẫn không thể quay về trạng thái bình thường, nghẹn thật lâu vẫn không thấy Thẩm Đạc động, chờ đến khi đường đi được hòa hoãn sau cơn cao trào co rút, nhẹ nhàng đẩy đưa đợt mới.
Tiết Diệu Dẫn ưm một tiêng, thở hổn hển hôn lên môi Thẩm Đạc, lấy lòng liếʍ cắn, dùng hết bản lĩnh làm nũng của mình trao cho anh.
Thẩm Đạc nghe câu nói này, khóe môi cong lên nụ cười mê hoặc, nét mặt như thể ‘đây là do chính em nói’, bế bổng cô lên ném về chiếc giường lớn mềm mại.
Tiết Diệu Dẫn thở khẽ, chợt Thẩm Đạc ập xuống lấp kín hô hấp của cô, đầu lưỡi kia như đã quen cửa quen nẻo, du ngoạn xâm lược trong khoang miệng cô, không ngừng hút đi ngọt ngào nơi cô, môi lưỡi quyện hòa phát ra tiếng nước, da^ʍ đãиɠ mà động tình.
Tiết Diệu Dẫn cố gắng đáp lại, vừa duỗi tay ra lột đi lớp quân phục trên người anh.
Tiết Diệu Dẫn đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, rằng phải tự tay lột đi lớp quân phục ấy, giờ đây mộng thành sự thật, tay cô kích động đến run lên.
Thẩm Đạc cũng phối hợp nâng cánh tay lên, chờ khi quần áo bị lột ra, thân thể mềm nhũn thơm mát ấy như không chờ nổi đã nhào vào lòng mình, cảm xúc tinh tế mềm nhẵn làm anh không sao kiềm được tiếng thở dài, vuốt ve yêu thích không rời tay.
Tiết Diệu Dẫn nhận ra càng dính lấy nhau càng thêm nóng hổi, nhưng cô không tự chủ được muốn gần sát với anh, da thịt giằng co bên nhau, dâng lên xúc cảm làm lòng ai run rẩy.
Thẩm Đạc vỗ nhẹ thân thể bóng bẩy của cô, nhìn giữa hai chân dính nhớp, đáy mắt ngập màu máu đỏ tươi. Nhân lúc miệng huyệt còn trơn nhẵng, Thẩm Đạc đỡ cây hàng thô dài của mình lần thứ hai vùi vào, dừng được đôi chút lại nhanh chóng đẩy đưa.
Âm thanh của Tiết Diệu Dẫn đứt quãng, trừ ưm ưm a a bậy bạ ra thì chẳng thể nói nguyên câu.
Đẩy hai tay ra, Thẩm Đạc có thêm tự do để phát huy, nhìn đôi gò lắc lư đầy đặn trước mắt, duỗi tay ra vỗ lên, lúc xoa nắn còn không quên hạ miệng dùng lưỡi âu yếm đỉnh hoa, răng cắn một cái rồi lại hút một hơi, cắn mυ"ŧ ra những vết đo đỏ.
Tiết Diệu Dẫn tự hào kinh nghiệm ‘xem heo chạy’ không ít nên thấy Thẩm Đạc không hề đa dạng, chỉ có điều với mỗi một tư thế của anh cũng đủ mang cô lên cao trào liên hồi, trong tiềm thức không nghĩ rằng anh cần học tập nhiều ở phương diện này, đây chính là thiên phú dị bẩm đấy chứ, cô nghĩ mà sảng khoái muốn rồ lên.
Thẩm Đạc dường như đang biến lời ‘đại chiến 300 hiệp’ của cô thành thật, dần dà tần suất đi đến cao trào, quy đầu đưa đẩy ngày một sâu, ngày càng nặng, mỗi cú nhấp là một lần làm cho Tiết Diệu Dẫn chỉ muốn lui binh, còn anh tựa như một ông hoàng trời sinh, ngạo nghễ nhìn cô tan tác, trông đến là thành thạo.
Mới đầu Tiết Diệu Dẫn còn có sức mà hùa theo những cú đưa đẩy của anh, sau lần cao trào thứ hai vòng eo đã bủn rủn, lúc Thẩm Đạc vớt cô lên còn rầm rì không chịu đi vào khuôn khổ, la lối khóc lóc hòng chơi xấu.
Thẩm Đạc cũng không giận, dẫu sao trên thương trường một khi đã vào trận cũng không thể giữa đường lui ra, thế là tùy cô trái uốn phải éo, vẫn giã cho cô hồn mềm cốt nhũn, hổn hà hổn hển.
Tiết Diệu Dẫn nằm ngửa trên giường, cuống họng gần như khô khốc, chỉ đành tiếp tục trầm luân cùng Thẩm Đạc. Ngón tay nhỏ nhắn uất ức đặt trên cơ bụng săn chắc của anh, vì dùng sức mà phiếm xanh, làn da trắng nõn đặt trên thân thể mang sắc màu lúa mạch của người đàn ông, càng hiện lên sự nhu nhược nữ tính.
Phần bụng eo mướt mồ hôi không ngừng phập phồng, ẩn chứa sức lực không thể ngăn nỗi, đường cong cơ lưng cứng cáp lạnh lẽo cũng tản ra sức quyến rũ đàn ông.
Tiết Diệu Dẫn không thể không thừa nhận rằng bản thân đã hoàn toàn mê muội Thẩm Đạc mất rồi, vì anh mà nhiệt tình đến độ khó mà thừa nhận, không khỏi thầm mắng bản thân đúng là cái đứa thèm hành hạ, rõ ràng miệng nói không cần nhưng thân thể lại thành thật hơn bất cứ điều gì.
Thẩm Đạc dường như cũng đã nhận ra được điều này, dẫu cô rêи ɾỉ đến nhường nào cũng không chịu thả chậm động tác.
Phần thịt nộn mềm vì bị đâm vào rút ra trong một thời gian dài nên có hơi sưng lên, ngặt nỗi thuốc vẫn chưa hết tác dụng, nên Tiết Diệu Dẫn không hề thấy khó chịu. dươиɠ ѵậŧ đi ra ngoài mang theo nước dịch hội tụ lại một mảnh nơi chân tâm, thấm vài chiếc ga giường trắng xám, dấu vết ướt át trộn với chất lỏng trong suốt hiển hiện rõ ràng dưới tình yêu mãnh liệt này.
Đón thêm một lần cao trào, Tiết Diệu Dẫn dường như chẳng thể đoái hoài đến nữa, ánh mắt mông lung không ngừng lắc lư đầu, hoảng loạn, phủ định lời nói hùng hồn vừa nãy của bản thân.
“A… Em không nổi nữa rồi…. Dừng đi, không chịu đâu….”
Thẩm Đạc đè nặng tránh cô động người, dươиɠ ѵậŧ chôn vùi thật sâu trong thân thể của cô cảm nhận dư vị co rút tàn dư để lại, duỗi tay gạt đi mái tóc bết trên mặt cô, giọng nói mềm dịu trước đây chưa từng có: “Chưa từng có ai dám gạt anh, Diệu Diệu là người đầu tiên đấy.”
Thẩm Đạc cắn nhẹ lên môi cô, trên mặt ngập tràn ý cười làm lòng ai không khỏi si mê, ấy thế mà chính gương mặt ấy trong giây tiếp theo đã tập kích đến nỗi làm lòng cô lạnh lẽo .
Tiết Diệu Dẫn không hiểu sao lại run lên, ngay sau đó đã bị Thẩm Đạc lật người lại, quỳ bò trên giường, mông nhếch lên, quả đào căng mộng nhìn không sót chút gì.
dươиɠ ѵậŧ nóng hổi lập tức đột phá nơi cánh hoa mới vừa khép lại, đâm sâu vào hoa tâm. Tiết Diệu Dẫn thét lên một tiếng chói tai, còn chưa kịp thở dốc đã đón nhận một hồi đâm sâu vào.
Mạnh mẽ, hữu lực và có tiết tấu, ngang ngược nhưng không mất đi dịu dàng.
Tiết Diệu Dẫn muốn bò lên trước lại bị Thẩm Đạc siết chặt lấy eo, phần eo rắn chắc đập mạnh liên hồi vào bờ mông nõn nà đầy đặn, mạnh mẽ tiến lên trước.
Tựa như thật sự là đang trừng phạt Tiết Diệu Dẫn lừa anh vậy, Thẩm Đạc tấn công vừa nhanh vừa mạnh, từ lúc bắt đầu xâm nhập đã không có lần nào dừng lại, tiếng bạch bạch bạch khi hai thân thể va chạm vào nhau không dứt bên tai.
Chưa đầy mười phút mà Tiết Diệu Dẫn đã run rẩy co rụt người lại, gương mặt mang theo dư vị của cao trào đánh cho ứa nước mắt ra, đôi mắt vốn long lanh như sao bấy giờ mơ màng như sương mù, trông thật đáng thương.
Thẩm Đạc ôm thân thể không ngừng run rẩy vì đạt cao trào của cô, kiên nhẫn an ủi cô từng chút, chỉ là cây hàng nóng bỏng chỉ lùi ra được một nửa vẫn hùng dũng như thuở ban đầu, tựa như đang chậm rãi chờ thời cơ bắt đầu vòng tiếp theo.