Gánh nặng đã buông xuống, mấy ngày nay Khương Bách Vạn đều cảm thấy trời vô cùng xanh, nước vô cùng trong, Ninh Hành cũng vô cùng đẹp trai -- trong lúc anh đang công tác ở thành phố C thì có tiếp nhận một chuyên mục phỏng vấn của một trang báo mạng về kinh tế và tài chính, phóng viên có chụp anh mấy bức. Trước kia, bởi vì nhiệm vụ trong người mà cô mãi không chịu thừa nhận lòng mình đối với Ninh Hành, bây giờ Khương Bách Vạn nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh kia một hồi lâu, trong lòng lại nhảy tưng tưng, bỗng dưng cảm thấy vô cùng vui mừng, giống như Ninh Hành phải đi Hàn Quốc làm phẫu thuật thẩm mỹ thì mới trở nên đẹp trai như vậy.
Cô nổi lên dũng khí, gửi cho Ninh Hành một tin wechat: Em đã nhìn thấy bài phỏng vấn anh rồi, tầm mắt tốt, biết nhìn xa trông rộng, tràn đầy sự tin tưởng đối với thị trường và sức mua của người dân. Bao giờ thì anh đi công tác về?
Cái kiểu nịnh hót này, chắc chắn là cô còn chưa đọc qua nửa câu trong bài phỏng vấn.
Ngay lập tức, anh đáp lại một câu: Chủ nhật. Thế nào, nhớ anh rồi sao?
Khương Bách Vạn đã nghe đi nghe lại mấy lần, háo sắc phát hiện ra ngay cả giọng nói của anh cũng dễ nghe như vậy! Cô có dự cảm mình hết thuốc chữa rồi, trước kia vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ Hồ Tế Tế say đắm Giang Túy Họa rất buồn cười, không ngờ bản thân mình cũng có ngày hôm nay.
Sau khi tan làm, cô nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu, run rẩy nhắn trả lời: Nói cứ như thể em nói nhớ anh thì anh có thể lập tức xuất hiện ấy.
Có lẽ là đang bận, một hồi lâu sau anh mới đáp lại: Nói đi!
Em nhớ anh! Che mặt - ing ~
À...
Đồ khốn!
Mấy hành động liếc mắt đưa tình nhỏ nhặt này khiến tim Khương Bách Vạn đập loạn lên, thậm chí còn đặc biệt nổi hứng mua một tấm vé xổ số, vậy mà lại trúng được mười tệ. Cô vui mừng đi về nhà, lại phát hiện ra trong nhà có mấy vị khách, nhìn mặt rất lạ, không giống mấy người quen thường xuyên qua lại với mẹ Khương. Khách mang đến nhà một đống quà tặng, mà nhìn mẹ Khương thì đã có vẻ vô cùng kích động.
A, đây chắc là con gái của thầy Khương phải nhỉ! Thật là xinh đẹp quá... Ha ha ha! Một người khách nữ mở miệng ra là lập tức khen ngợi, khuôn mặt cười thành một bông hoa cúc, khiến cho Khương Bách Vạn cũng căng thẳng, suy nghĩ đầu tiên là bố mình gặp chuyện gì ở bên ngoài rồi. Nghĩ vậy nên mặt cô tái mét, vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ rồi ngồi xuống, trừng to mắt nhìn mấy vị khách kia như thể con chim én bị dọa sợ.
Một hồi sau, cô thở ra. Hóa ra mấy người này đều là chủ của mấy triển lãm tranh, bởi vì không liên lạc được với Khương Duy nên mới tìm đến nhà hỏi thăm hành tung của bố cô. Nghe nói tranh của bố cô hiện giờ bán rất được, thậm chí còn có nhà sưu tầm nghệ thuật vì nghe danh mà tìm đến.
Nghe nói, có người dùng giá cao gấp hàng chục lần giá mà Khương Duy đưa ra để mua lại các tác phẩm của ông, khiến cho một số người chú ý, sau khi bọn họ nâng giá mà người kia vẫn tìm mua cho bằng được, đòi giá bao nhiêu thì liền trả bấy nhiêu. Lúc này mọi người mới phát hiện ra những tác phẩm của Vạn Duy trên thị trường rất ít, sau khi xem xét thì thật sự cảm thấy các tác phẩm của Vạn Duy càng nhìn càng có chiều sâu, thậm chí còn có một tạp chí nổi tiếng mang tên 《Các nhà sáng tạo nghệ thuật》vẫn đang có ý định liên hệ với Khương Duy, muốn làm một chuyên mục về ông. Cái tên Vạn Duy này trước kia không hề có tiếng tăm gì, bây giờ lại đã sắp trở thành một đại sư hàng đầu thần bí nhất trong lĩnh vực hội họa.
Khương Bách Vạn nhất thời khó mà tin được, mấy ngày nay vận may nối gót mà tới, đúng là làm cho người ta không bình tĩnh nổi. Mẹ Khương nhớ ra, lúc Tết âm lịch Khương Duy tức giận rời khỏi nhà thì có để lại một bức họa không bị xé nát vẫn còn ở trong ngăn kéo, vừa nói ra câu này, mấy người kia như nổi điên lên, nhao nhao ra giá, lại còn gọi điện thoại đến cửa hàng của mình để bảo nhân viên nhanh chóng đưa tiền mặt tới đây.
Trước đây mỗi bức họa của Khương Duy chỉ có giá tối đa là một vạn tệ, bây giờ đã vượt quá 20 vạn rồi.
Hai mẹ con đều ngẩn ngơ đưa mắt nhìn nhau.
Khương Bách Vạn chắc chắn không biết rằng mấy bức tranh của bố cô bị Ninh Hành ngầm giở mánh khóe, giá cả tăng gấp mười, hai mươi lần, tương lai có khả năng còn tăng cao hơn nữa.
35 vạn! Bán bức tranh này cho tôi đi! Ông chủ của triển lãm tranh Đông Thăng đặt một cái túi lớn lên trên bàn, bên trong là mấy tập tiền giấy màu đỏ, xếp chồng lên nhau y như đống gạch trong công trường. Dân thường nhỏ bé như Khương Bách Vạn mới chỉ nhìn thấy cảnh tượng này ở trong phim Hongkong, bây giờ ngơ ngác nhìn ông chủ kia đang ra sức lôi kéo mẹ Khương, nài nỉ bà bán bức tranh duy nhất trong ngăn kéo cho ông ta, những người khác thì trải qua bao nhiêu khó khăn gian nan vất vả mới lấy được phương thức liên hệ của Khương Duy, trông cứ như vừa tìm được vật báu vậy.
Người đi trà lạnh, hai mẹ còn nhìn đống tiền một trăm tệ trải đầy trên sàn nhà, đưa tay nhéo đùi nhau, xác nhận rằng cả hai đều không phải đang nằm mơ -- sau này đã có thể một lần gọi hai tô miến ngan được rồi, ăn một tô làm sao no được chứ?
Đống tiền bất chính đột ngột bay tới khiến Khương Bách Vạn mất ngủ, đã gần hai giờ mà vẫn lăn qua lăn lại chưa ngủ được, lập tức mở cửa lén lút ra ngoài xem túi tiền lớn để trên bàn cơm có còn hay không. Xác nhận đến lần thứ n xong, trở về đến phòng thì di động lại đột nhiên rung lên giữa đêm.
Khương Bách Vạn sửng sốt, có chút khó hiểu nghe máy: Này, Ninh...
Gọi là ông xã.
Khương Bách Vạn ngồi bên giường không nói gì, một hồi sau lại giả bộ trịnh trọng hỏi: Đã trễ thế này rồi, có việc gì sao?
Có việc. Mở cửa!
Cửa? Cửa nào?
Cửa nhà em.
Khương Bách Vạn sửng sốt, nhớ đến mấy video ngắn trên weibo có nói rằng, người đàn ông ngầu nhất chính là lúc nói câu mở cửa . Cô mất hồn mất vía đứng lên, tim đập rất nhanh, giống như một vận động viên chuẩn bị lên bục cao nhất để nhận giải quán quân, cả người tràn đầy ý chí. Trong đầu cô lại thoáng qua câu nói của Hồ Tế Tế: Cậu vẫn luôn nói với bản thân rằng cậu không thể nào thích anh ấy, nhưng thật ra mỗi cử chỉ của