1350 vạn, Bảo tiên sinh hãy suy nghĩ kỹ một chút. Ninh Hành mặc một bộ đồ Zegna đen toàn thân mỉm cười, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Đạt Thông là hy vọng cuối cùng của Bảo Dục Tường, anh ta đang nóng lòng trả hết món nợ 1300 vạn, vừa nghe cái giá này thì gần như mừng rớt nước mắt. Ngay từ lúc Ninh Hành tự xưng quản lý Tôn mang theo nhà giám định Khương Bách Vạn đi vào, anh ta đã hy vọng một cái giá cao hơn số tiền nợ của mình.
Khương Bách Vạn vẫn đang đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt mĩ của bình sứ men lam thời Ung Chính, tạm thời không cách nào thoát ra được. Ninh Hành chỉ nhìn thấy lợi ích, còn thứ cô nhìn thấy chính là giá trị nghệ thuật đích thực. Không thể không nói, bình sứ bầu dục men lam này thật sự là một món đồ trân quý, nếu cô có được món bảo bối này thì ra giá bao nhiêu cô cũng sẽ không bán. Đáng tiếc, nó lại là một phần kế hoạch của Ninh Hành, nhất định phải biến thành tiền mặt để bù vào chỗ thiếu hụt do món đồ dởm lần trước Đạt Thông thu mua, tăng thêm sức cạnh tranh của công ty.
Được rồi! Bảo Dục Tường khẽ cắn môi đồng ý, cho dù anh ta có là đồ ngốc cũng biết cái bình này không thể chỉ có giá 1350 vạn, nhưng lúc này anh ta không thể gióng trống khua chiêng mà bán đấu giá được, dù sao bố anh ta cũng đã nói đây là đồ gia truyền muốn truyền lại cho anh ta, không hề nói cho phép anh ta bán đi.
Việc này đương nhiên Khương Bách vạn không cần suy nghĩ, lập tức đáp lại: Đây là hợp đồng. Bảo tiên sinh, anh nhìn qua một chút.
Bảo Dục Tường nhìn qua loa một chút, lập tức ký tên. d+đ+l+q+đ
Vì phòng ngừa lúc giao hàng Bảo Dục Tường sẽ dùng đồ giả để thay thế nên ngày thứ sáu, lúc đi nhận hàng Khương Bách Vạn vẫn luôn cố sức trợn mắt thật lớn. Công ty dược Ngự Thông có cuộc họp, Ninh Hành không cách nào thoát thân, chỉ có thể phái lái xe đặc biệt qua đón cô. May mà Bảo Dục Tường coi như cũng có lương tâm, sau khi đã nhận được thông báo xác nhận chuyển khoản thành công thì rất dứt khoát giao lại bình thật cho cô, đương nhiên vẫn không quên mặt dày muốn mời cơm cô.
Bởi vì đã lấy được bình thật nên Khương Bách Vạn cảm thấy Bảo Dục Tường cũng có chút đáng tin, mặc dù tuyệt đối không có ý định đi ăn cơm cùng anh ta nhưng vẫn nói chuyện với anh ta mấy câu. Nhắc đến món đồ giả kia, Bảo Dục Tường cực kỳ xấu hổ, trong mắt anh ta đồ giả và đồ thật nhìn không khác nhau lắm. Đương nhiên tầm nhìn của anh ta không thể sánh với Ninh Hành, Khương Bách Vạn không dám tưởng tượng, đến lúc Bảo Dục Tường biết giá cuối cùng sau khi cái bình kia được đấu giá thì anh ta sẽ đau lòng đến mức nào. Nhưng đồ cổ chính là như thế này, một người sẵn lòng bỏ đi một người sẵn lòng mua về, có người dùng một khoản tiền lớn để mua một món đồ giả, có người chỉ mất mấy ngàn mua một món đồ bỏ đi, phú quý thu về chỉ trong nháy mắt.
Trên đường về công ty, Khương Bách Vạn ôm chặt cái bình trong lòng như ôm bảo bối.
Tổng giám đốc Ninh, tôi đã đưa cái bình về rồi. Cô gửi tin nhắn cho Ninh Hành, bởi vì anh đang dự họp.
Thật ra, trước đó cô đã thấy tên Ninh Hành trên wechat, thế nhưng cô không dám gửi lời mời kết bạn, nghĩ mà xem, làm gì có người nào thật lòng muốn thêm boss vào danh sách bạn bè, để cho người ta nhìn thấy mấy tấm ảnh tự sướng mà mình đăng trong vòng bạn bè chứ? Về sau không biết vì sao Ninh Hành lại chủ động thêm cô, cho nên cô mới đành run sợ trong lòng mà tiếp nhận. Hình đại diện wechat của Ninh Hành và của bạn cùng phòng Kỳ Kỳ thoạt nhìn qua vậy mà lại có mấy phần giống nhau, đều chỉ có hai màu đen trắng, chỉ khác là của Kỳ Kỳ là hình anime, của Ninh Hành lại rất trừu tượng. Vì việc này, cô cũng đã từng oán thán với Kỳ Kỳ. Cô phát hiện ra, Ninh Hành căn bản chẳng quan tâm đến vòng bạn bè, wechat chẳng qua là công cụ liên lạc của anh mà thôi.
Tôi cũng đang trên đường đến Đạt Thông. Sau đó không lâu, anh nhắn lại.
Đạt Thông có kho để đồ riêng, muốn đi vào phải quét thẻ công tác, đối chiếu vân tay, thiếu một bước cũng không được, máy tính sẽ tự động ghi lại dữ liệu nhân viên đi vào kho mỗi ngày, nếu thẻ công tác không khớp với vân tay thì còi báo động sẽ vang lên, ngoài cửa ra vào còn lắp camera để phòng ngừa xảy ra trộm cắp.
Khương Bách Vạn khệ nệ ôm bình quét thẻ, quét vân tay, mở khóa phòng chuyên để đồ quý giá, đi vào bên trong. Đi qua đi lại, chân trượt phải chỗ trơn, cô lập tức ngã về phía sau, trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc bình bay lên.
Cho dù đồ trang trí trên trần nhà rất cao nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể tiếp được cái bình trước khi nó rơi xuống đất.
Khương Bách Vạn đã từng bị điện thoại rơi xuống mặt lúc đang nằm trên giường lướt Microblogging, giờ phút này cô chỉ nghĩ, nếu cái bình này rơi xuống mặt thì hẳn là sẽ rất đau.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Khương Bách Vạn che mắt, hai mắt nhắm chặt lại. Một cái bóng đen lao nhanh về phía này, lúc mông Khương Bách Vạn chạm đất thì cái bóng đen đã bay đến ngay phía trên cô, vô cùng chuẩn xác tiếp được cái bình, tư thế tuyệt đẹp, giống hệt như một cầu thủ sút quả penalty vào khung thành đối phương trong một trận đấu của giải World Cup. Đáng tiếc là cuối cùng cái bóng đen kia lại theo quán tính rơi xuống người Khương Bách Vạn.
Tin tôi đi, cú rơi đó cực kỳ nặng, Khương Bách Vạn của chúng ta thảm thiết kêu lên một tiếng, cái vật nặng này dường như đã đè đến mức ép hết không khí trong ngực cô ra ngoài, thậm chí hai bàn tay cô còn khoa trương giơ lên trước vùng vẫy, ngón tay giật giật, cuối cùng bất lực buông xuống đất, cực kỳ giống một con gián vừa bị một cái dép lê đập bẹp.
Bụi đất tung bay, cái bình rốt cuộc cũng bình yên vô sự.
Cừ thật!
Ninh Hành thở phào nhẹ nhõm, vững vàng ôm lấy cái bình trong tay. Anh vừa đến công ty thì lập tức đi đến kho để đồ, chuẩn bị đặt cái bình vào tủ khóa bảo hiểm, ai ngờ vừa vào đến cửa thì nhìn thấy một màn này, may mà anh chân tay nhanh nhẹn, nếu không thì hơn một ngàn vạn đã khó mà giữ được, mười Bách Vạn cũng không đền nổi*.
* Ở đây có phép chơi chữ: mười Bách Vạn = một ngàn vạn
Được một cái đệm thịt đỡ lấy, Ninh Hành cũng không có gì đáng ngại, anh nhanh chóng đứng lên, hai tay nâng niu cái bình, nhìn Khương Bách Vạn nằm