Trong đêm, một con người đứng thẫn thờ dưới ánh trăng, tay cầm vò rượu chậm rãi thưởng thức. Bên cạnh, những đóa hoa quỳnh từ từ hé nở để khoe sắc cùng ánh trăng vàng. Thình thoàng từ con người đó lại phát ra vài tiếng thở dài:
-Rina ơi là Rina, tại sao ta không dứt bỏ được ngươi đây…
Phút bối rối nhìn nhau chẳng thốt nên lời, lòng tái tê
Thiên cổ nguyệt gửi xuân hoa chỉ trong thoáng chốc a…
Niên hoa úa tàn, xoay người lệ tuôn như mưa
Trong thanh lâu, một nam nhân tiêu sái bước vào. Kẻ này, phải nói là đệ nhất mĩ nam. Hàng mi cong dày mà không lộn xộn. Đôi mắt đen tinh anh như sao trời. Ánh mắt sắc sảo như nhìn thấu tâm can kẻ khác. Hai mí mắt rất mỏng, tựa như chỉ dùng ngòi bút khẽ vẽ nhẹ qua hai đường mong manh. Bờ môi hướng lên thành một đường cong hoàn mĩ. Tuấn nhã, phong lưu mà cao quý. Hắn tựa như trích tiên hạ phàm, tà áo trắng không nhiễm bụi trần. Tay khẽ phe phẩy quạt, hắn tiêu sái bước vào thanh lâu.
-Tể tướng đại nhân, hôm nay ngài thật có nhã hứng!-Thiên Ngọc Như yểu điệu bước ra. Mấy năm quản lý Vạn Hoa lầu, nàng đã luyện được một thanh bản lĩnh cùng dáng vẻ yểu điệu hại người. Khắp kinh thành không ai không biết, Thiên Ngọc Như là thiên hạ đệ nhất tú bà, cũng là thiên hạ đệ nhất hoa khôi.
-Như Như, đã lâu không gặp!-Nam nhân được gọi là tể tướng kia khẽ dùng quạt nâng cằm nàng, miệng nói lời đùa cợt!-Nàng càng ngày càng xinh đẹp đó!
-Tể tướng quá khen!-Thiên Ngọc Như khẽ cúi mình rồi khéo léo tránh người. Bỗng từ trên lầu, một ánh mắt sắc lạnh quét qua nàng khiến Ngọc Như rợn tóc gáy. Tể tướng đại nhân đột nhiên mỉm cười, ánh mắt không chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào người đang đứng trên lầu cao:
-Rina, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!
Ôm tỳ bà đàn khúc ngân nga gần ngay trước mặt xa tận chân trời
Hồi tưởng một thời, thịnh thế phồn hoa tựa đóa quỳnh hoa
Thắm chu sa, tuyệt thế phong hoa, khuynh thành nhan sắc, ngâm Kiêm Gia
Đêm hôm đó
Trăng thanh gió mát. Từng cơn gió nhẹ thổi qua hàng cây xanh nghe rào rạc. Đêm xuống, khi kinh thành chìm trong im lặng thì kĩ viện đệ nhất kinh thành-Vạn Hoa lầu lại là lúc náo nhiệt nhất. Những thanh âm phát ra khiến người ta đỏ mặt run tay hòa vào tiếng đàn hát của các nữ nhân bán nghệ không bán thân khiến một góc kinh thành rộn ràng không thôi. Từ trên lầu cao, một huyết y nhân không rõ nam nữ nhìn xuống, bộ dạng lạnh lùng không màng thế sự như cách biệt hoàn toàn với chốn hồng trần đầy bụi bặm. Kẻ đó một thân huyết y, khoác bên ngoài khinh sa trắng thuần*, mái tóc đen dài vấn lên nhẹ nhàng, hơi thở lạnh giá tỏa ra xung quanh. Ai thấy kẻ này cũng bất giác ngắm nhìn không chớp mắt. Khắp Thiên Vũ lục địa, duy chỉ có Rina mới có phong thái này. Khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ, hắn khẽ mỉm cười:
-Bảo Nam, cuối cùng ngươi cũng đã tìm đến nơi. Nhân dịp này, chúng ta hãy giải quyết tất cả mọi chuyện.
Mĩ nhân nhấc gót ngọc bước xuống lầu, tiến thẳng đến đài cao chính giữa. Ánh mắt tất cả mọi người đảo lại nhìn về hắn, hắn mỉm cười đáp trả tất cả. Đứng thoải mái trên đài rồi, hắn khẽ liếc mắt ra hiệu cho Thiên Ngọc Như. Lập tức, rèm trên đài được thả xuống, bao quanh Rina là một lớp lục đỏ tươi. Giữa đài cao đột ngột xuất hiện một cỗ tranh cầm bằng hồng ngọc được chế tác tinh xảo. Rina khẽ mỉm cười ngồi xuống, đưa tay khẽ gảy đàn. Âm thanh trong trẻo từ chiếc đàn tranh phát lên khiến cả lầu chìm trong tĩnh lặng.
Tiếng đàn trong trẻo như rõ ràng hòa với nhịp điệu của tiếng sáo véo von say đắm lòng người
Tiếng đàn lúc trong trẻo, lúc say sưa sâu lắng, lúc lại réo rắt như suối chảy.
Tiếng đàn này, so với tiếng đàn của Như Băng quận chúa năm xưa, còn lay động hơn mấy phần.
Tiếng đàn này, gọi là thanh âm của trời cũng không quá.
Khách nhân dưới lầu, tất cả, đều chìm trong một mảnh im lặng, im lặng đến tột cùng.
Tiếng đàn đã dừng lại từ lâu, mĩ nhân cũng đã nhấc gót dời đi, nhưng bầu không khí vẫn còn lắng đọng.
Đào hoa tận, huyên náo hóa thành tịch mịch
Chỉ còn khoảng tối mịt mù giữa đêm lạnh canh năm
Giang sơn trường quyển đã úa vàng do sử xanh phong hóa
Kiếp này ta và ngươi đều vướng bận
Dưới trăng hoa xưa đã hóa thành cát bụi khắp trời
Lăng Gia các – Linh Duyệt hương âm tuôn trào ra
Ôm tỳ bà đàn khúc ngân nga gần ngay trước mặt xa tận chân trời
Hồi tưởng một thời, thịnh thế phồn hoa tựa đóa quỳnh hoa
Rina trở về phòng, lặng yên đứng bên cửa sổ nhìn trời. Y đã thành công một lần nữa quyến rũ hắn. Nhìn vẻ mặt thất thần xen lẫn bi thương của Bảo Nam, y biết đã khơi gợi lại được một tràng kí ức khi xưa, nhưng cũng đã khiến bi thương của y tràn về.
Bảo Nam lặng yên ngồi nghe Rina đàn, thanh âm réo rắt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Y vừa đàn xong, Bảo Nam đã kéo y vào lòng:
-Bảo bối, sao em không học các loại nhạc cụ có dây khác, lại học đàn tranh!
Rina như còn mèo nhỏ ngồi trong lòng hắn, tay khẽ nghịch cúc áo hắn:
-Không biết! Từ nhỏ tôi đã thích đàn tranh nên học. Hơn nữa, viện trưởng cũng muốn tôi học đàn tranh!
-Sao em không chọn một bài nào vui vẻ hơn? Lần đầu đàn cho anh lại chọn bài đau thương đến vậy.
-Anh còn biết đau thương sao? Tôi tưởng anh là một Casanova** đắm chìm trong hạnh phúc đó!
-Từ ngày gặp em, anh đã giao mình cho cửa Phật rồi! Bảo bối, hay là chúng ta tiếp tục tập thể dục đi!-Hắn cười tà mị bế Rina lên giường, đôi tay khẽ luồn vào áo y.
Đèn tắt, đêm ồn ào.
Bỗng nghe tiếng bước chân ngày một nhanh tiến đến cửa phòng mình, Rina vội vàng mở mật đạo dưới gầm giường chui xuống. Mật đạo này là Như Băng thiết kế riêng cho y, trên đời chỉ có hai người biết. Từ mật đạo có ba con đường, một chạy tới Vũ vương phủ, một tiến đến ngọn núi ngoại ô, một con đường, dẫn thẳng đến một căn phòng nhỏ. Nếu ở bậc cầu thang có thể nhìn thấy toàn bộ những gì diễn ra trong căn phòng của y. Lặng yên đứng dưới cầu thanh, y nhìn thấy con người khiến trái tim y tan nát, con người từng đầu gối tay ấp với y. Bảo Nam chạy gần như thục mạng vào phòng mà vẫn chậm một bước. Nhìn căn phòng gọn gàng mà trống vắng như chưa từng có người ở, lại ngửi thấy hương thơm còn thoang thoảng bên trong của Rina, hắn biết, hắn đã chậm một bước. Người hắn yêu, đã bỏ hắn mà đi. Rina sau khi khơi gợi lại tràng kí ức đó của hắn, đã lạnh lùng mà bỏ đi.
-Rina, chả lẽ em không nhớ bất cứ gì của chúng ta. Em đã coi nó như bụi mà phủ đi sao, Rina? Em tuyệt tình thật đó!
Rồi hắn đóng cửa bước ra ngoài mà không biết, trong mật đạo kia, có con người lệ vương đầy mặt.
————-Tôi là phân cách tuyến: “Kéo tình yêu quay trở lại”————-
Giờ thì bật bài nè nhé. “Gray Paper” của Super Junior Yesung. Bạn nào dị ứng với nhạc Hàn có lẽ không cần bật!
Rời khỏi Vạn hoa lầu, Bảo Nam một mạch chạy đến Vũ vương phủ khởi binh vấn tội.
-Phùng Ngọc Như Băng, muội ra đây cho ta!-Hắn không kiêng nể gì mà chạy thẳng vào Bạch Mai viện, phá hoại giấc ngủ của vợ chồng nhà người ta. Như Băng lờ đờ từ trong viện bước ra:
-Nam à, huynh không ngủ được không nhất thiết phải phá hoại giấc ngủ của người khác đâu. Giờ là mấy giờ huynh biết không?
-Muội biết Lãm nhi ở đâu sao không nói cho ta!!!!!!!!!!!!!-Bảo Nam không để ý lời trách móc của muội muội, giận dữ hỏi.
-Lãm nhi là ai?
-Rina! Sao muội lại giúp hắn tránh mặt ta!
-Muội làm sao biết được hắn ở đâu!
-Đừng nói dối! Rina ở trong Vạn Hoa lầu, không thể có chuyện muội không biết!
-Muội không biết thật! Huynh về đi cho muội ngủ!-Như Băng cáu giận hét lên với tên gia hỏa nửa đêm đánh thức nàng. Nửa đêm đó, may mà đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động lại, không mọi chuyện bại lộ hết rồi!
-Phong Hoàng Vũ, quản lý nữ nhân của ngươi cho tốt! Băng, muội đừng can thiệp vào chuyện này nữa! Nếu không, chúng ta không còn là huynh muội gì đâu!-Bảo Nam tức giận phất áo bỏ đi.
Anh nói những lời này vì anh xin lỗi
Anh nói những lời này vì em đang khóc
Anh nói những lời này vì anh đang thở hổn hển
Những lời từ trái tim ngu ngốc này đang tuôn trào
Anh cố kiềm nén và giữ chặt chúng vào sâu thẳm bên trong
Đôi bàn tay che miệng nhưng từ “anh yêu em” cứ như được viết ở trái tim này rồi
Anh bước từng bước chậm chạp
1 bước 2 bước
Bước chân của em đã quá quen thuộc với anh
1 bước 2 bước
Em cứ xa dần như thế và từng chút từng chút một biến mất với những bước chân nặng nề
Bảo Nam vừa chạy ra khỏi phủ Vũ vương gia thì đâm vào một lục y nữ nhân xinh đẹp.
-Xin lỗi cô nương, tại hạ có việc gấp.-Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng đỡ cô nương đó dậy. Như bình thường, một thục nữ hiền lành sẽ lên tiếng cảm ơn, rồi e thẹn bỏ đi. Đằng này cô nương đó khẽ phủi quần áo rồi khẽ nói:
-Nếu ngươi muốn tìm kẻ đó, hãy cứ tìm cẩn thận ở nơi kẻ đó đã từng ở!
Bảo Nam sững người một lúc. Vừa định thần lại thì lục y nữ nhân đó đã biến mất đằng nào. Vội vàng thi triển khinh công quay trở lại Vạn Hoa lầu, Bảo Nam một mạch xông thẳng vào căn phòng mà Rina đã từng ở. Lục tung cả căn phòng đã gọn gàng, hắn như con thú hoang lùng sùng từng ngóc ngách. Bỗng, tay hắn chạm phải đầu giường, một góc mật đạo hiện ra. Cầm lấy chân nến còn cháy ở trên bàn, hắn từng bước, từng bước một bước xuống. Đi dọc mật đạo, hắn chạm phải một bức tường bằng đá. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ đọc:
-Phùng Ngọc gia, vì đá thành danh, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch!
Tức khắc cánh cửa đá được mở ra. Bảo Nam khẽ mỉm cười rồi bước vào. Bên trong là một căn phòng khác, gọn gàng và sạch sẽ. Và hắn tìm thấy bảo bối của mình đang nằm trên giường, với đôi mắt nhắm nghiền. Thực sự thì lúc ngủ, Rina như một thiên thần với mái tóc đen xõa tung trên gối, khuôn mặt không còn yêu mị mà ánh lên vẻ thánh thiện. Đương nhiên là không một ai có thể cưỡng nổi một vẻ đẹp như vậy, hơn hết,Rina còn là người yêu của hắn, là người hắn dành tất cả tỉnh cảm. Khẽ hôn lên vầng trán của y, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờ má. Bỗng, Rina choàng mở mắt. Đập thẳng vào mắt y là khuôn mặt nhu tình như nước của Bảo Nam, bỗng nhiên mọi thù hận đều biến mất. Hắn khẽ lên tiếng:
-Rina…
-Ngươi đến đây làm gì?-Thù hận một sớm một chiều sao có thể biến mất hết.
-Rina….
-Ngươi tránh ra!
-Rina, hay để ta giải thích!
-Ta không muốn nghe! Ngươi tránh ra! Uhm……
Chưa kịp để Rina nói thêm gì, hắn đã nhanh chóng cướp lấy cánh môi hồng của y. Một nụ hôn sâu mang trong đó cả hờn giận, yêu thương của biết bao nhớ nhung nhưng nó cũng mặn chát vì nước mắt của y. Hắn hôn y cuồng nhiệt, hôn đến khi Rina không còn chịu nổi mà khuỵu xuống trong lòng hắn. Bảo Nam khẽ thì thầm:
-Rina, hãy tha thứ cho ta, được chứ? Ta mãi mãi yêu ngươi! Đừng bao giờ biến mất, cũng đừng bao giờ rời xa ta nữa nhé!
Nếu em bị bỏ quên hoàn toàn
Nếu em vượt ra khỏi tầm nhìn của anh và biến mất
Trong 1 giây thôi, anh lặp lại lời: “Đừng rời xa anh” 1 ngàn lần