Một màu đỏ rực của tân phòng giờ trông cô độc biết bao. Nến hỉ le lói chay, phản chiếu dòng chữ “Nghi gia nghi thất” do đích thân Thái hậu hạ bút treo trước giường hỉ. Giá y xếp gọn gàng trên giường nhưng nữ nhân vật chính đã biến đâu không biết. Hoàng Vũ hưng phấn bước vào tân phòng rồi cáu giận chạy từ tân phòng ra. Giỏi lắm, các ngươi liên thủ chơi ta. Thảo nảo bàn của hoàng huynh, mẫu hậu, sư phụ nàng và vị bằng hữu “đáng kính” của nàng nữa ra sớm thế! Hoàng Vũ đang định thi triển khinh công đi tìm thì…một tiếng nói vọng đến:
-Muốn tìm được Như Băng, ngươi phải làm theo những điều sau đây!
-Nam!
-Bingo, ngươi đoán đúng rồi! Bảo Nam từ sau hậu viên lững thững đi ra, trên tay phe phấy quạt dù trời không nóng. Hoàng Vũ xông thẳng đến, nắm lấy trường bào của Bảo Nam, hét lớn:
-Băng đâu?
-Nó đi chơi rồi!
-Ngươi…
-Hì hì-Bảo Nam cười đầy gian tà- Ta quên không nói cho ngươi điều nay, Phùng gia ta có một tục lệ nho nhỏ. Trong đêm tân hôn, tân lang phải đi tìm tân nương, trong một đêm không tìm thấy thì coi như ngươi không đủ tư cách làm rể Phùng gia. Chúc may mắn!-Vừa nói xong, hắn thi triển khinh công vọt lẹ. Chẳng lẽ còn đứng đấy để làm mồi cho Hoàng Vũ sao, hắn chưa có điên!
Cùng lúc đó, trong vương phủ, một phép thử nho nhỏ được đặt ra.
Như Băng đóng giả một nha hoàn đi lang thang. Vóc người thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn, miễn cưỡng được coi là đáng yêu, trái ngược gần như hoàn toàn với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn của Như Băng. Trên đầu búi hai búi tóc nho nhỏ. Ngọc bội nha hoàn phủ tể tướng đeo ở hông phát ra tiếng đing đang dễ nghe. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Hoàng Vũ sao có thể ngờ nương tử của mình đang thản nhiên đi lại trong phủ chứ! Nơi có thể thu thập tin tức tốt nhatas chính là nơi các nha hoàn làm việc. Phụ nữ mà, rất nhiều người cso bản tính hòng chuyện.
Hoàn Linh cư
-Ngươi nghe tin gì chưa? Nghe nói, vị vương phi này xinh đẹp tuyệt trần, được hoàng thượng và thái hậu vô cùng sủng ái đó!
-Ta biết chứ, còn lấy nghi thức công chúa gả nàng đi mà! Ôi, lần này các vị thị nhân bị đuổi hết rồi!
-Đáng đời, ai bảo ngày thường cậy quyền cậy thế bắt nạt chúng ta.(T/g: Há há, tương lai mờ mịt của Vũ ca bát đầu từ những lời chuyện phiếm của nha hoàn!)
Như Băng dang yên lăng ẩn mình lắng nghe hai nha hoàn này nói chuyện, nghe thấy hai chữ thị nhân thì giật bắn mình, vội vàng hiện thân.
-Xin chào các vị tỉ tỉ, muội mới đến mong mọi người giúp đỡ.
Hai nha hoàn có vẻ hiền lành đánh giá nàng, thấy ngọc bội phủ tể tướng thì niềm nở hơn, cười nói:
-Muội là nha hoàn thiếp thân của tân vương phi phải không? Muội tên gì?
-Muội là Tiểu Y Y ạ!-Nàng mỉm cười thân mật trả lời mà không biết cùng lúc đó, ở hiện đại có một người đang vô cùng ngứa mũi.
-Hắt xì! Con lừa nào đang nhắc mình thế nhỉ?
Như Băng mỉm cười cùng hai nha hoàn kia nói chuyện phiếm, thu ra được một đống tin tức. Hoàng Vũ trước đây có năm vị thị nhân. Phần lớn là con gái các quan lại, thương nhân đê củng cố con đường chính trị. La Ngọc Nhi-con gái La thần tướng, nhất phẩm quan võ, bât quá vẫn sau ca ca nàng; Mạc Ngọc – con gái Mạc phú gia ở phương Bắc, trước đây cũng là đệ nhất phú thương, nhưng từ khi Phùng Băng gia trang xuất hiện thì ngày càng sa sút; Lý Nhược Hàn, con gái của Lý gia;…
-Y Y à, muội về nói với vương phi đừng lo. Vương gia từ trước đến nay chưa từng gần nữ sắc, chưa động đến bọn họ đâu!
-Vâng ạ! Cáo biệt các vị tỉ tỉ, muội trở về đây!- Nàng vừa đứng lên vừa âm thầm tính kế thì một giọng nói chua ngoa vọng đến:
-Cũng không biết vị vương phi này có được sủng không nữa?
-Mạc Lâm, ngươi đừng tưởng có Mạc thị nhân chống lưng thì muốn nói gì cũng được!- Mộttrong hai vị nha hoàn vừa nói chuyện với nàng lên tiếng. Như Băng chỉ mỉm cười:
-Được sủng hay không thì tiểu thư ta vẫn là Vũ vương phi, là Như Băng quận chúa, là đại tiểu thư tể tướng phủ, không đến phiên ngươi phán xét!
-Ngươi…-Nữ nhân tên Mạc Lâm ấy tức giận bỏ đi. Băng lấy từ trong người hai mảnh ngọc bội:
-Các tỉ, các tỉ lấy cái này rồi mai đến Bạch Mai viện, sẽ có người giúp các tỉ!
-Cái này là…
-Cái này là bằng chứng thân phận nha hoàn tể tướng phủ. Tuy cũng là hầu hạ chủ tử nhưng nha hoàn tể tướng phủ được sự bảo hộ của rất nhiều thế lực. không ai dám làm gì đâu?
-Vật quý giá thế, bọn tỉ không dám nhận đâu!
-Không sao! Vương phi nói muội có thể tìm hai người mà! Muội còn phải lo nhiều việc ở Phùng gia, ít khi ở đây chăm sóc vương phi được, coi như các tỉ giúp muội đi!
Nói đoạn, nàng thi triển khinh công đến Băng Thiên các.
-Bạch Liên, điều tra cho ta về La Ngọc Nhi, Lý Nhược Hàn, Mạc Ngọc…
-Đây ạ!-Bạc Liên cung kính dâng lên một tập giấy ghi đầy đủ không thiếu một chút gì. Băng lật lên vài tờ rồi nói:
-Có thông tin gì mới không?
-Dạ, có năm người đến mua tin về người!
-Bao nhiêu?
-Một trăm vạn lượng hoàng kim!
Phụt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một ngụm trà từ miệng Như Băng nhanh chóng về với đất mẹ.
-Ta đáng giá vậy sao? Bán cho họ những tin cần bán! Cơ hội làm ăn tốt mà!
-Tuân lệnh!
Như Băng vừa sải bước ra ngoài thì một bóng hình thon dài, ánh mắt tà mị nhìn nàng nói:
-Một canh giờ, ta không muộn nhỉ?
-Ngươi…ngươi…ngươi đến đây làm gì?
Hoàng Vũ cười quỷ dị:
-Ta muốn tìm tân nương của ta! Về thôi Băng!
Hắn vừa nói vừa điểm huyệt đạo của nàng, vác nên trên vai như vác một bao cát!
Bạch Mai viện vọng ra
-Hỗn đản! Sắc lang!
-Ta sắc cho nàng xem!
-Ngươi…uhm!
-…
-…
Trong viện xuất hiện cảnh chống chỉ định với trẻ em dưới 18 tuổi! Đề nghị không lại gần!
Phủ tể tướng gia
-Aha! Ta thắng, các ngươi thua rồi, chưng tiền ra đây!- Bảo Nam vui vẻ hướng Hoàng Thiên và Tinh Vệ đòi tiền, thuận tiện mở một song cá cược lớn: “Sau bao lâu hai người này có con!!!!”