-Snow, giờ đã đến lúc cho muội biết sự thật rồi!- Bảo Nam mặt ngưng trọng nói khiến Như Băng không khỏi bất ngờ. Snow là tên lúc nhỏ của nàng. Từ ngày nàng học cấp 3 thì không còn thấy huynh ấy gọi như vậy nữa.
-Có chuyện gì huynh mau nói đi!
-Có lẽ muội đã biết thân phận thật của Vũ!
-Cung chủ Hắc Ngọc cung! Có chuyện gì sao?
-Đúng, hắn là Cung chủ Hắc Ngọc cung. Chuyện ở bên bờ vực đúng là do ta tạo ra, cái xác ở dưới bờ vực là xác của một thư sinh chết cách đây 6 năm.
-Huynh làm thế để làm gì? Để bảo vệ muội ư? Hay lại muốn Vũ là Phong thứ hai?- Như Băng giọng khản đặc, nói như chuẩn bị hét lên. Nhưng Bảo Nam vẫn nhàn nhã uống trà rồi nói:
-Thực ra, mọi chuyện là do Hoàng Vũ bắt huynh!
-Hắn bắt huynh? Có người thực sự bắt được huynh sao?-Nàng đã lấy lại tâm trạng bình thường nhưng giọng nói có chút không tự nhiên.
-Đúng rồi. Muời năm nay huynh sống dưới ách thồng trị của hai anh em nhà bọn họ rất khốn khổ a. Bọn họ có hứng thì không sao, mất hứng thì tấu chương cũng lười phê duyệt. Thiết triều cũng bắt huynh lên thiết triều thay. Mấy năm trước họ nói tể tướng huynh đây thần bí thực ra là khoảng thời gian đó toàn là hắn bắt huynh dịch dung lên thiết triều đấy chứ!
-Thật sao? Vậy huynh đưa muội đến gặp Vũ ca đi!
-Được đi nào!- Bảo Nam tâm trạng cực kỳ phấn khởi, lôi lôi kéo kéo Như Băng đến thư phòng của hắn!
Thư phòng tể tướng phủ
Bảo Nam sải bước đến bên thư án, khẽ vặn nhẹ khối ngọc trên bàn. Ngay lập tức, một cảnh cửa ngay trên sàn được mở ra. Phiền phức ở chỗ, cánh cửa này mở ngay dưới chân Băng, làm nàng không phòng bị mà ngã xuống, tiếp đất một cách vô cùng hoa lệ. Lúc này Bảo Nam mới từ từ bước xuống, “ga lăng” đưa tay đỡ nàng dậy. Hai người đi hết căn hầm tối, đến bên một cánh cửa được chạm khắc bằng đá, Bảo Nam khẽ đọc:
-Phùng Ngọc gia, vì đá thành danh, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch!
Như Băng khinh bỉ liếc mắt nhìn Bảo Nam:
-Đến gia huấn của cha huynh còn nhớ, đúng là không thể khinh thường con sói già nhà huynh được!
-Tất nhiên rồi! Trí nhớ ta tốt lắm mà. Ta còn nhớ hồi học lớp 8 muội vay của ta 100000 để đi mua truyện đấy!
-Huynh…- Như Băng thực sự bái hạ cam phong trình độc mặt dày của tên này rồi.
-Đi nào!-Cửa đá được mở ra, Bảo Nam kéo Như Băng bước vào. Qua vài ba cánh cửa nữa, Bao Nam mới dừng lại nói:
-Đây là mật thất của Ngọc La cung. Còn một con đường nữa từ trên đỉnh Lầu Cung Ngọc, bớt vòng vèo hơn nhưng có người của Cung canh giữ ngày ngày. Toàn là nhất đẳng cao thủ đấy!
Rồi kéo cánh cửa cuối cùng, một căn phòng lớn hiện ra. Toàn bộ căn phòng được làm bằng gỗ lim, đến từng món đồ trong phòng cũng giống hệt phòng ngủ kiêm phòng làm việc của Bảo Nam ở hiện đại. Cũng có giường đặt ở góc phòng, đối diện là thư án bày biện lung tung. Một cửa sổ nhỏ hướng ra bên ngoài, có lẽ mật thất này không nằm trong lòng đất. Hoàng Vũ đang yên lặng dưỡng thần trên giường, khuôn mặt không để lộ bất cứ biểm cảm gì! Như Băng nhíu mày nhìn hắn hồi lâu rồi mở miệng:
-Hôm trước muội bị mất một viên Định Tâm hoàn, huynh lấy phải không?
-Không phải huynh lấy!-Bảo Nam vội vàng thanh minh- Thề với Đảng, thề với Bác Hồ kính yêu, thề với cha mẹ, thế với muội muội thân yêu ta không đột nhập vào phòng muội lấy Định Tâm hoàn, nó hoàn toàn do Thiên cùng với Tinh Vệ mang đến!
-Tức là chuyện này Thiên biết, Tinh Vệ biết, còn ai biết nữa không?
-Không!
-Huynh chắc chứ!
-Chắc!-Bảo Nam nói như đinh đóng cột, chỉ thiếu nước quỳ xuống thề độc. Như băng tạm thời không nói gì như ánh mắt sắc lạnh hẳn. Nàng lạnh lùng nói:
-Ta cho huynh 2 ngày để vác xác đến trước Phùng Ngọc gia trang chịu tội, nếu không-Nàng nở một nụ cười vô cùng mê người-Huynh biết hậu quả rồi đấy!
Rồi nàng một mạch bỏ đi. Hoàng Vũ ở trên giường mở mắt nhìn tên bằng hữu xấu xa đang cười rất đểu. lạnh lùng mở miệng:
-Ta sẽ làm theo ý ngươi, để Hắc ngọc cung hợp nhất với Ngọc La cung nhưng ta có điều kiện
-Điều kiện gì?
-Ngươi phải đảm bao ta còn nguyên vẹn trở về!
-Được thôi!-Bảo Nam cười càng rực rỡ, tiện bỏ thầm một câu trong lòng “Ta đảm bảo ngươi nguyên vẹn trở về chứ không đảm bảo ngươi không bị nàng trả thù!”
2 ngàu sau
Sau cánh cửa đại môn to lớn rực rỡ của Phùng Ngọc gia trang, một cảnh tượng vô cùng hoa lệ hiện ra. Tinh Vệ- Huyết Tinh các chủ; Hoàng Thiên; Hoàng Vũ quỳ trước đại môn, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Chừng nửa canh giờ sau, Bảo Nam mặt mày sáng lạng bước ra, trên tay cầm một tờ giấy lớn, vô cùng trịnh trọng mở ra đọc:
-Dưới vùng trời của Phùng Ngọc gia trang, mọi người đền phải nghe theo trang chủ. Phùng Ngọc gia trang, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch!
Bảo Nam vừa nói xong, toàn bộ người trong trang đều nhất loạt quỳ xuống nói to, không kể là các chủ, đường chủ hay đệ tử Phùng Ngọc gia trang:
- Phùng Ngọc gia trang, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch!
-Tốt, ta theo lệnh Trang chủ chấp chưởng việc xử phạt ba người này. Mộ Dung Tinh Vệ, ngươi ỷ thế thân thiết, bất tuân mệnh lệnh trang chủ, giúp đỡ tình lang trộm đồ trong trang, ngươi nhận tội không?
-Cái gì mà tình lang?-Tinh Vệ vẻ mặt mờ mịt nói
-Nó ghi rành rành ở đây mà, ngươi có nhận tội không?- Bảo Nam soi lại tờ giấy rồi nói. Trước ánh mắt lạnh lùng cùng cảm thông của toàn bộ người trong trang, Tinh Vệ chỉ có thể cúi đầu nói:
-Tôi nhận tội!
-Tốt, vậy phạt Huyết Tinh các chủ quỳ trước từ đường, phạt chép nội quy của trang 1000 lần. Phạt tôi liên đới Huyết Tinh các tháng này phải lấy về 5000 đơn hàng, hoàn thành toàn bộ số đơn hàng còn dư! Tội của Huyết Tinh các chủ và Huyết Tinh các do Thanh Long đường chủ cùng Băng Thiên các chủ theo dõi!
-Cẩn tuân mệnh lệnh trang chủ!-Người của Huyết Tinh các quỳ xuống rồi vội vã phi thân bay đi!
-Phong Hoàng Thiên, nể tình ngươi không phải người của Phùng Ngọc gia trang, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Vậy phạt ngươi về cung xám hối 3 ngày, do Thái hậu đích thân theo dõi!
-Vì sao ta phải nghe theo muội ấy?-Vẻ mặt Hoàng Thiên xám ngoét, đường đường là một hoàng thượng mà phải tuân theo một trang chủ, nực cười.
-Đây là lệnh của Thái hậu!-Bảo Nam lôi ra một lệnh bài đặc quyền của Thái hậu, Hoàng Thiên không thể không tuân theo. Chỉ còn Hoàng Vũ vẻ mặt lạnh băng vẫn quỳ ở đấy. Bảo Nam nhìn lại tờ giấy, vẻ mặt cầu hòa nói:
-Băng không ghi tội của ngươi, có lẽ nó tha cho ngươi rồi!
-Ai nói là ta tha cho hắn!- Như Băng một thân bạch y lạnh lùng bước ra. Vẻ mặt của nàng như băng ngàn năm không tan, vô cùng ác liệt. Mọi người thầm cầu phúc cho Vũ vương gia vược qua hiểm nguy lần này.
-Ngọc Như, những gì ta sai chuẩn bị đã xong chưa?-Nàng lạnh lùng nhìn sang hồng y nữ nhân bên cạnh, lập tức một thanh bảo kiếm được đưa ra. Nó không khác gì thanh kiếm mà Hoàng Vũ bỏ lại bên bờ vực, hắn tò mò nhìn nàng, không ngờ nàng lại nói tiếp:
-Ngươi bỏ kiếm bên vực, tức là từ bỏ thân phận sát thủ. Ngươi giao lại Hăc Ngọc cung cho Nam ca, tức là muốn rời khỏi giang hồ, giờ ta muốn ngươi phải quyết định ngươi muốn làm một vương gia an nhàn hay làm một sát thủ thuộc Huyết Tinh các
-Ta chọn…
-Khoan!- Chưa kịp đề nàng nói gì thêm, một bong áo màu xanh lam từ trên phi thân xuống, chắn trước mặt nàng nói:
-Băng nhi, trước khi nàng tuyên án hắn, dừng lại một chút, ta muốn nàng quyết định!
-Quyết định gì?
-Trong hai chúng ta, nàng phải chọn một!-Bạch phong vẻ mặt kiên định pha chút bi thương, thực ra, hắn đã biết nàng chọn ai rồi
-Không chọn được không?-Như Băng đau khổ nhìn lên trời, trước đông người thế này, bắt nàng chọn, khó lắm a!
-Không thể!-Cả hai đồng thanh nói
-Vậy ta chọn ngươi!-Nàng chỉ vào Phong Hoàng Vũ rồi nói tiếp:-Vũ ca! Ta yêu huynh!
-Ta biết mà! Chúc mừng ngươi!-Lâm Bạch Phong đau khổ nhưng vẫn mỉm cười nói. Có người từng nói với hắn: Đau khổ thực sự thì ra không phải là nhìn thấy người mình yêu đi yêu người khác, để rồi hối hận vì ngày xưa! Đau khổ thực sự là tác thành cho người đó, mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn phải khen ngon, từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi! Hắn cũng phải mỉm cười chúc phúc cho nàng, chúc cho nàng hạnh phúc. Ai nói yêu là phải giành lấy. yêu cũng có thể là mỉm cười chúc phúc cho người mình yêu hạnh phúc, từ bỏ để nàng hạnh phúc.
-Bạch Phong, ta…
-Nàng đừng nói gì cả! Ta biết nàng yêu hắn mà. Nàng nên nhớ, sẽ có một người mãi mãi chờ nàng ở Vũ quốc, mãi mãi!- Hắn vừa nói vừa bước đi ra xa, ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng của hắn, sao mà quá cô đơn!
-Bạch Phong, ngươi cũng sẽ hạnh phúc, sẽ có người mang đến hạnh phúc cho ngươi, chắc chắn là như thế!- Như Băng lẩm nhẩm trong miệng, không biết Hoàng Vũ đã ôm nàng vào lòng từ lúc nào. Làm sao nàng biết được khi nàng quyết định hắn đã hồi hộp thế nào. Hồi hộp người đi cùng nàng suốt quãng đời này không phải là hắn. Lo lắng nàng sẽ cùng Bạch phong bái đường rồi mãi mãi bên nhau. Và lúc nàng nói nàng yêu hắn, nàng có biết lồng ngực hắn như muốn nổ tung. Hắn vui sướng đến điên cuồng. Nhẹ nhàng xiết chặt vòng tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương thơm mát trên mái tóc nàng, hắn thầm nói:
-Băng nhi, ta cũng yêu nàng, rất yêu. Nàng như một loại độc dược ăn lấy ta, biết là sẽ chết nhưng vẫn không muốn thoát ra. May mắn là nàng chọn ta. Thật may mắn!
Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai người như một bức trạnh hoàn mĩ vô cùng. Mọi người không biết từ lúc nào đã đi ra, để lại một đôi tình nhân chìm trong hạnh phúc vô bờ.