Sau vài ngày quan sát điều tra, Như Băng tìm ra một số điểm nghi vấn như thế này:
-Như Tinh Vệ nói, quần áo chưa nát mà xương đã khô!
-Ngọc bội của Hoàng Vũ hay để trong người, giờ lại treo lủng lẳng bên ngoài!
-Nhìn kỹ thì đây là một tên thư sinh, không có nét giống người tập võ.
-Mấu chốt là máu ở trên đỉnh vực là máu gà, không có dấu vết máu người, thanh kiếm lại không hề có máu!
Từ những điều trên suy ra Hoàng Vũ chưa chết!
Lý thuyết là vậy nhưng làm thế nào để tìm được Hoàng Vũ mới là vấn đề nàng đau đauaf. Nhưng nơi có thể tìm người của Phùng Ngọc gia trang đã đi tìm hết rồi, chỉ còn Ngọc La cung thì nàng không thể động vào! Chỉ còn chừng 3 ngày nữa mà hắn không được cứu về thì 100% là chết! Trong lúc Như Băng đang thở dài thì Thiên Ngọc Như bước vào:
-Bẩm trang chủ, Vạn Hoa lầu thu được tin tức mới về Vũ vương gia?
-Đưa ta!- nàng đứng bật dậy, trở lại hình tượng uy nghiêm. Thiên Ngọc Như vẫn một bộ mặt lạnh lùng, đưa tờ giấy trong tay cho Như Băng:
Tôi biết hắn ở đâu! Em hay ra sau phủ tể tướng, có một con đường ra hồ sen, tôi chờ em giữa hồ, đến nơi hay gọi tên tôi 3 lần, tôi sẽ xuất hiện!
Trình Phong
Hai chữ Trình Phong làm nàng giật mình, hắn đã chết rồi mà, soa gửi thư cho nàng được, khoan, chờ đã, hồng y bà bà đã từng nói hắn xin Diêm vương cho đến bên nàng. Chẳng lẽ, đây chính là thời điểm. Vội vàng vớ lấy Ngọc Lam bảo kiếm rồi phi thân ra sau hậu viên.
Hồ sen phủ tể tướng
Như Băng phi thân đạp lên nhữ đóa sen hồng đang kiêu hãnh nở. Giữa hồ có một thủy các nhỏ, ẩn giữa những bông sen một cách kín đáo. Mái các được chạm khắc cẩn thận, sơn xanh làm nhìn lướt qua cũng chỉ tưởng là một bông sen như vô số bông sen khác. Một nửa các được xây chìm dưới hồ, xung quanh có gạch bao tạo thành một bờ mương, ngăn không cho nước chảy vào đài, quả là một nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời, chỉ có Bảo Nam mới nghĩa ra. Nhưng Băng đang cực kỳ vội, không quan tâm đến cảnh sắc xung quanh, vừa hạ cánh xuống mái các đã vôi nói:
-Trình Phong, Trình Phong, Trình Phong!
Nàng vừa dứt lời thì một làn khói xanh tỏa ra, từ trong Ngọc lam bảo kiếm, một nam tử tuấn tú xuất trần từ từ hiện lên. Áo sơ mi màu huyền tăng cảm giác bí ẩn, quần tây vàng ôm lấy đôi chân thon dài như siêu mẫu. Một khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Đôi mắt phượng ánh lên tia tà mị, trông như yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh. Quả không hổ danh coldboy Học viện Hoàng gia R, nét đẹp vừa yêu nghiệt vừa dịu dàng làm người vốn đã vô cảm với soái ca như Băng cũng phải bần thần một phen. Chưa để nàng kịp mở miệng, hắn đã dịu dàng cười nói:
-Chào Băng, lâu rồi không gặp?
-Anh…
-Aiz, mới có vài năm mà em quên mất anh rồi sao? Thật làm anh thất vọng quá!- Trình Phong tự nhiên ngồi xuống một cái ghế trong các, nhàn nhã ngả người ra nói
-Anh… Có gì anh nói đi?
-Em thay đổi quá nhiều Băng à! Lạnh lùng như vậy mới xứng đáng với tên em chứ!
-Không phải do anh hại sao?- Nàng khẽ nhướn mi nói
-Thôi, không đùa với em nữa! Anh vào thẳng vấn đề vậy! Như Băng, trước khi anh chỉ cho em chỗ của Phong Hoàng Vũ, em hãy trả lời tôi, em có yêu hắn không?
-Chuyện này..
-Em có dám yêu thêm lần nữa không?
-Chuyện này….
-Em hay đặt tay lên trái tim xem nó bảo em thế nào? Nếu em yêu hắn, em sẽ tìm thấy hắn thôi! Anh chỉ nhắc em một câu, Ngọc La cung là thế nào, Bảo Nam là người ra sao, em rõ nhất! Hắn sẽ không để bạn mình phải chết đâu!-Vừa dứt lời, Trình Phong đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Băng khẽ đặt tay lên tim, nhắm mắt lại. Đầu tiên nàng nghĩ đến gương mặt của Hoàng Vũ, một khuôn mặt vô cùng soái. Từng bóng lưng của hắn, từng cái nhìn ôn nhu của hắn với nàng, từng nét mặt của hắn, tất cả nàng đều nhơ rõ! Vậy là yêu chăng?
Phủ tể tướng, đại sảnh
Từ khi ở hồ sen về, nàng cứ suy nghĩ mãi về lời nói của Trình Phong! Đúng, làm gì có chuyện Bảo Nam có thể bình ổn như thế, có thể không quan tâm đến Hoàng Vũ. Nhớ lại mới rõ, những cử chỉ của Bảo Nam mấy hôm nay rất lạ! Lúc xuống vực, hắn không có một cảm giác bất ngờ mà tất cả như đã suy tính từ trước, rất trầm ổn.
-Muội làm sao vậy?- Bảo Nam từ ngoài nhàn nhã bước vào, tự thưởng cho mình một tách trà thơm phức!(T/g: Chết đến nơi còn nhàn nhã, anh chết là đáng! )
-Muội đang suy nghĩ xem tại sao Vũ ca chết nhanh vậy?
-Thế à?
-Một người luyện võ cấm ái như Vũ ca, lại cộng thêm số thuốc bổ trân quý muội tống vào bụng hắn mấy hôm trước, ít nhất đến một tuần sau xác huynh ấy cũng chưa thế phân hủy chứ đừng nói là thành xác khô! Trả lời thật đi, chuyện này huynh có nhúng tay vào phải không? Huynh đã đưa hắn đi phải không?
-Không!
-Huynh chắc chứ?
-Tất nhiên! Sao huynh lừa muội muội yêu quý được chứ!-Bảo Nam bộ mặt nịnh bợ bày ra, tiến lên đấm bóc vai cho Băng, nàng vẫn tươi cười nói tiếp:
-Thế thì chuyện của Trình Phong?
Bàn tay Bảo Nam ngưng lại giữa không trung, thu hồi vẻ mặt đùa giơn, ngưng trọng nói:
-Muội biết được bao nhiêu?
-Biết được những gì cần biết! Huynh giấu Hoàng Vũ ở đâu?
-Không phải chuyện của muội! Muội chỉ cần biết hắn an toàn là được rồi!- Bảo Nam lạnh lùng cất bước ra ngoài. Như Băng hét to:
-Nêu muội thực sự yêu hắn, huynh sẽ trả hắn về chứ!
Rất tiếc cho nàng, những lời đó ngoài lọt vào tai Bảo Nam còn lọt phải tai một người không nên lọt nữa-Bạch Phong! Hắn đang định đi lại gần nàng thì đột nhiên dừng bước. Một cơn đau nhói lan tràn đến tim, như nuốt hết gan phổi của hắn! Vội vã phi thân bay đi, tụ nhủ nếu nàng thích, hắn sẽ thành toàn cho nàng!
Lúc đó, trong mật thất Ngọc La cung
-Nó đã biết!
-Tất nhiên! Sao giấu được một người thông minh như nàng!
-Ngươi định bao giờ trở lại?
-Một thời gian nữa, khi nào nàng suy nghĩ thật chín chắn!
-Không thể. Phải cho nói đối mặt sự thật, nếu không, không bao giờ nó có thể quyết định. Với sự việc trước mắt, Băng quyết định rất nhanh như nếu để lâu, nó sẽ cứ do dự kéo dài sự việc đó mãi thôi!