Hai năm sau ngày Bảo Nam mất tích, phòng phó tổng giám đốc
-Phó tổng giám đốc.- Một nữ thư kí bước vào, thái độ cực kì cung kính với nữ nhân trước mặt. Đó là một phụ nữ rất trẻ, mới khoảng 22 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, váy đen cạp cao ngồi phê duyệt công văn.
-Vẫn không có tin tức gì?- Nàng lạnh lùng hỏi
-Vâng, thưa phó tổng giám đốc. Chúng ta đã phát động tìm khắp thế giới nhưng không có một tin tức gì, chỉ thấy chiếc xe của tổng giám đốc tìm thấy trôi dạt trên Thái Bình Dương ạ.- Cô thư kí vừa thông báo, mồ hôi cứ chảy ròng rỏng. Trong căn phòng được ốp toàn đá cẩm thạch đen như thế này mà chảy mồ hôi thì thật là… Đúng lúc cô gái đang nói
- Đã báo cáo Chủ tịch hội đồng quản trị chưa?
- Dạ rồi ạ! Chủ tịch hội đồng quản trị nói đã hoàn toàn mất hi vọng, bảo người mau chóng thu xếp công việc.
-Cô huỷ hết lịch hẹn trong 1 tuần tới cho tôi! Chuẩn bị xe, tôi về nhà sớm.- Cô gái đứng dậy bước về thang máy có đoá hoa cẩm thạch đen. Cô gái đó chính là Phùng Ngọc Như Băng, phó tổng giám đốc tập đoàn đá quý I.L, một thiên tài trẻ, tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh năm 20 tuổi. Lạnh lùng, quyết đoán. Chỉ cần nhìn cách nàng trang trí phòng làm việc thì biết, sàn lát đá cẩm thạch đen, tông màu chính là đen và trắng nhìn không khác gì phòng một nam nhân.
Biệt thự nhà Phùng Ngọc
-Tiểu thư!- Lão quản gia cung kính mở cồng, nàng bước xuống xe, đi thẳng vào nhà, làm ầm lên:
-Cha, sao lại như thế? Còn nước còn tát chứ!
-Khụ, khụ! Còn tìm gì nữa, đã 2 năm rồi, tin tức đã không còn. Cả FBI, Interpol, CIA cũng đã từng vào cuộc nhưng có tìm ra nó đâu. Khụ,khụ! – Phùng Ngọc lão gia bước từ trong nhà ra, vẻ mặt sầu khổ.-Con chuẩn bị phát tang đi, làm cho nó một tang lễ long trọng.
-Vâng!-Như Băng đau khổ cúi đầu, bước về phòng. Từ khi mẹ nàng mất đi, chỉ có cha và anh là người thân duy nhất của nàng. Cha đau khổ vì mất đi mẹ, đâm đầu vào công việc. Chỉ còn anh là chỗ dựa, là cả cha cả mẹ của nàng, giờ anh lại bỏ nàng mà đi… Haiz! Mắt nàng đỏ lên, như muốn ra nước mắt nhưng từ khi hắn bỏ nàng, nàng đã không thể khóc. Như Băng đứng dậy, cười to một tiếng rồi ra bàn làm việc.
5 ngày sau, đám tang của Bảo Nam, rất nhiều người đến tham dự.
-Con ơi, sao con bỏ ta mà đi sớm vậy? Đứa con trai yêu quý của ta.- Quân lão gia nhìn thấy cảnh ấy càng sock, bệnh tim tái phát mà ngất đi.
-Trần quản gia, đưa cha ta đến bệnh viện nhanh lên. Chú ba, giúp cháu tiếp tục chủ trì tang lễ.- Như Băng phân phó sau cũng bước về phòng.
Phòng Phùng Ngọc tiểu thư, Như Băng nằm dài trên giường. Mấy hôm nay vì việc chuẩn bị tiếp quản chức vị Tổng giám đốc khiến nàng thật mệt mỏi. Nằm một lúc nàng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, nàng gặp một hồng y nữ tử xinh đẹp bay xuống, trang phục đậm chất cổ xưa.
-Phùng Ngọc Như Băng, ngươi có muốn gặp anh trai ngươi không?
-Cô là ai?
-Ta là Trưởng quản nhân tình! Nhân gian gọi ta là Hồng nữ. Thế nào, ngươi có muốn tìm lại Bảo Nam không?
-Cô giúp ta được sao? Chúng ta đã huy động rất nhiều ngươi mà chưa tìm thấy hắn đấy!- Như Băng cười khiêu khích.
-Hắn đâu còn ở trên thế giới này! Hắn xuyên không rồi mà.-Tiên nữ trả lời tỉnh bơ
-Xuyên không? Ta không tin!
-Vậy cô muốn thử không? Nếu theo ta, cô vừa gặp được anh trai, ta còn tặng cô một thanh Ngọc Lam bảo kiếm, một bộ Hắc Bạch thần châm và một viên Thiên tàng nội đan 100 năm công lực. OK chứ?
-Được thôi! Đi đi!- Như Băng không nói hai lời chuẩn bị.
-Được, đi thôi.-Nữ nhân kia phất tay hiện ra một vầng sáng, kéo Như Băng vào khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh dậy, đập thẳng vào mắt nàng là khuôn mặt hại nước hại dân của Bảo Nam. Theo phản xạ nàng hỏi:
-Sao anh lại ở đây?
-Cái này ta phải hỏi muội mới đúng, sao muội ở đây?
-Anh nói gì vậy?
-À, Lý quản gia, chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư, các người lui ra ngoài hết đi.-Bảo Nam vừa dứt lời đã không còn một ai trong phòng. Mọi người vừa ra ngoài, Như Băng đã chĩa khiếm vào thẳng cổ hắn:
-Ngươi là ai?
-Ta là Bảo Nam của em mà.
-Anh ta không bao giờ nói theo kiểu buồn nôn như thế.-Nàng liếc nhìn bộ trang phục Bảo Nam mặc trên người:-Ngươi đóng phim à?
-Em đối xử với anh trai đã lâu không gặp thế à.-Bảo Nam giở giọng uỷ khuất, rút từ trong người một mảnh ngọc bội hình rồng, khắc nổi hai chữ Phùng Ngọc.-Giờ thì em tin chưa?
-Anh Nam- Như Băng ôm chầm lấy người anh mất tích đã hai năm.- Sao anh lại tới đây? Đây là đâu?
-Đây là Thiên quốc, một hồng y tiên nữ đưa anh tới đây. Trái qua nhiều chuyện, giờ anh là một tể tướng. Hôm qua đi săn thấy em ở chân núi nên đưa về. Còn em, sao lại ở đây.
-Một con mụ áo hồng đưa em tới đây. Cha sock lắm khi nghe tin anh mất tích, đang làm tang lễ.
-Uhm. Vậy em ở đây với anh. Nhưng ở đây chỉ được kêu caca xưng muội. Gặp kẻ lớn hơn goi thúc, thẩm. Nhớ chưa?
-Biết thế!- Nàng phun ra hai chữ rồi lăn ra ngủ tiếp.
-Haiz!-Bảo Nam ngán ngẩm cảm thán rồi ra ngoài, phân phó hạ nhân không làm phiền, khi nàng dậy thì mời ra đại sảnh.
Như Băng ngủ một lúc rồi tỉnh dậy. Vươn vai, nàng bước xuống giường. Bên ngoài có tiếng một nữ nhân:
-Mời tiểu thư ra đại sảnh, gia đang chờ!
-Ngươi vào đây!- Nàng vừa dứt lời có một thiếu nữ bước vào. Khuôn mặt khả ái, dáng người thanh tú. – Ngươi tìm cho ta một bộ y phục màu trắng, chuẩn bị đầu tóc cho ta.
-Vâng, thưa tiểu thư! – Nàng ta khẽ nhún người, rời vào góc phòng lục tìm một bộ y phục trắng, thêu những đoá bạch mai. Nàng lấy một sợi dây buộc gọn tóc lên.
-Tiểu thư, người không búi tóc ư?- Nhà hoàn bên cạnh tò mò hỏi
-Ngươi búi cho ta!- Nàng đưa cái lược ngà lên cho nha hoàn- Đơn giản thôi!
Nha hoàn nhẹ nhàng búi gọn tóc lên, để xoà xuống hai lọn tóc mai, nàng không trang điểm mà trực tiếp đi thẳng ra đại sảnh.
Đại sảnh, mọi ánh mắt đều hướng về phía nàng. Dáng vẻ của nàng nói một từ là mỹ, hai từ là rất mỹ, ba từ là vô cùng mỹ, bốn từ là tuyệt thế giai nhân. Mỹ..mỹ đến tận cùng, khó có thể diễn tả hết vẻ đẹp của nàng. Nàng cao ngạo lạnh lùng, thanh lịch quý phái, mỗi bước đi uyển chuyển tựa như đoá hoa lan bung nở. Thân hình tuyệt đẹp, cân xứng. Tóc dài buông xoã một nửa, đen tuyền như dòng suối dưới ánh mặt trời càng thêm óng ả. Ngũ quan thanh tú, đôi con ngươi lấp lánh như sao trên bầu trời, dịu dàng mà yêu mị, mắt phượng hơi xếch càng tăng vẻ yêu mị. Như Băng tiến thẳng đến đứng cạnh Bảo Nam. Mắt phượng cao ngạo không để ai vào trong.
-Ai vậy nhỉ?
-Xinh đẹp quá!
-Chắc là tể tướng phu nhân tương lai.
-Tướng phủ sắp có nữ chủ nhân rồi!
Nhìn khung cảnh hỗn loạn của hạ nhân phía dưới, Như Băng không khỏi nhíu mày. Thật là hổ nháo, đúng như tính cách của Bảo Nam. Thấy vẻ mặt tiểu muội không được tốt, Bại Nam giả ho vài cái rồi nói:
-Đây là tiểu muội thất lạc đã lâu của ta, Phùng Ngọc Như Băng. Giờ nàng là đại tiểu thư của tể tướng phủ. Các ngươi đối đãi nàng cho tốt, thấy nàng như thấy ta.
-Ân, thưa tể tướng.-Nâm nhân bên dưới có chút thất vọng còn nữ nhân thì lộ rõ vẻ vui sường. Ngày nào tể tướng chưa kết hôn thì ngày đó các nàng có cơ hội
-Tiểu Y, giờ ngươi hầu hạ tiểu thư. Đưa tiểu thư đến Lam viện.- Bảo Nam phân phó. Từ trong hàng, một nữ nhân đáng yêu một thân lục y, khuôn mặt khả ái tiến ra.
-Tham kiến tiểu thư.
-Các ngươi trở về đi, chuẩn bị tiệc. Tối nay ta sẽ để Băng nhi ra mắt văn võ bá quan.- Bảo Nam vủa phất tay trong phòng đã không còn một ai.- Băng, theo ta vào cung.
-Gặp hoàng thượng chứ sao! Còn để hắn tứ hôn cho muội nữa chứ!- Bảo Nam cười nham nhở, vừa dứt lời một ngân tiêu bạc đã phóng ra. Hắn nghiêng mình tránh được, cúi đầu nhặt ngân tiêu lên:
-Sao muội có được Hắc Bạch thần châm? Đây là bảo vật thuộc hàng ngũ đại vũ khí đấy!
-Cô hồng y nữ tử đấy cho muội! Còn nữa, nếu tên Hoàng thượng đấy dám tứ hôn, muội cho hắn chết không có chỗ chôn!- Nàng lướm một cái rồi tiếp uống trà.
-Uhm! Đi thôi, xe ngựa đợi ở ngoài rồi!- Bảo Nam chảy mồ hôi lạnh nhìn em gái rồi kéo Băng ra ngoài.
Cửa thư phòng.
-Muội nhớ phải hành lễ đấy! Hoàng thượng không như tổng thống đâu. Nhớ phải quỳ xuống đây!- Bảo Nam dặn đi dặn lại.
-Biết! Nói lắm!- Như Băng vừa cằn nhằn một câu thì tiểu công công tiến ra
-Hoàng thượng cho truyền.
Trong thư phòng
-Thần tham kiến hoàng thượng.
-Dân nữ Như Băng tham kiến hoàng thượng.
Hoàng Thiên không còn một chút hình tượng, một tay lấy quả táo trên bàn lau vào áo ăn, một mặt hoi:
-Ngươi a! Có việc gì mà phá giấc ngủ tưa của ta! Quá đáng! Có gì nói mau. Đừng bảo ta là ngươi thú nương tử chứ???- Hắn ngoạm một miếng táo, nhướn mi nhìn nàng- Mỹ nữ này hả? Rất đẹp, hay ngươi tặng nàng cho ta đi!- Hoàng Thiên tiếp tục chọc vào bình thuốc nổ.
Sắc mặt Như Băng dần trầm xuống, mâu quang loé lên tia quỷ dị, ngân tiêu phóng thẳng về phía hắn. Hắn cũng không phải gà mờ, nhanh chóng xoay người tránh được, chư kịp thở thì hai, ba ngân châm khác phóng đến, uy lực kinh hồn, soạt qua rách cả hoàng bào, lực mạnh đến nỗi cắm sâu vào tường đằng sau tới mấy tấc. Thấy dụng ngân châm không có tác dụng với hắn, Như Băng rút Ngọc Lam bảo đao bên hông ra, nhằm thẳng hoàng thượng mà chém. Hoang Thiên vất vả lắm mới tránh được, sử dụng khinh công nhảy ra phía sau lưng Bảo Nam.
-Hảo hảo. Không đùa nữa! Ta không đùa ngươi nữa!- Đợi Như Băng tra kiếm vào bao mới thu hồi bộ dạng minh quân. -Nói đi. Bảo Nam, ngươi đưa nàng tới đây có việc gì?
Bảo Nam từ nãy đến giờ ngồi thưởng trà mới lên tiếng:
-Nàng là bào muội thất lạc đã lâu của ta. Thỉnh hoàng thượng tối nay tới tưởng phủ dung gia yến mừng nàng trở về!
-Hảo hảo! Thế mà người không nói sớm! Bào muội của ngươi cũng như muội muội của ta! Vật ta phong muội làm Như Băng quận chúa, được tự do ra vào hoàng cung, quyền lợi không khác gì một công chúa! Nói đi, muội muốn ta ban thưởng cái gì nào?
-Tạ ơn hoàng thượng! Thần chỉ mong hoàng thượng cho phép thần không cần quỳ trước thánh nhan!”Hừ hừ! Ta chưa bao giờ phải quỳ trước bất cứ ai! Bắt ta quỳ trước ngươi, nằm mơ.”
-Cái gì? Muội muốn thế thật sao?-Hoàng Thiên kinh ngạc, nữ nhân khác chắc chắn là mong ngọc ngà châu báu, hoặc được tứ hôn với hoàng than quốc thích, còn nha đầu này…
-Chẳng lẽ một việc đơn giản vậy mà Hoàng thượng không đáp ứng được sao? Vậy tiếc quá, ngoài điều này ra ta chẳng mong gì cả!-Như Băng tiếu tự phi tiếu nói.
-Được! Ta đồng ý với nàng!-Hoàng Thiên cười sảng khoái, hiếm khi nào hắn gặp được nữ tử như vậy.
-Tạ ơn hoàng thượng. Chúng thần cáo lui!-Đứng đợi Bảo Nam hành lễ rồi nàng kéo hắn về phủ.
Lam Viện
-Muội thấy cái viện này thế nào? Ta không quên sở thích của muội nhỉ?- Bảo Nam hãnh diện khoe khoang với Như Băng.
-Vâng! Tạm ổn. Xây cho muội một cái mật thất nữa là Ok.
Bảo Nam đang định nói gì thì một chú bồ câu trắng hạ xuống, chàng lấy bức thư ra, mặt biến sắc:
-Ta có việc đi trước. Muội cần gì nói thì nói với Tiểu Y.
-Ân.
Bảo Nam đi khỏi, Như Băng mở cửa bước vào viện. Lam viện không quá cầu kì như viện của các thiên kim tiểu thư khác mà cực kì đơn giản. Bên trong chủ yếu làm từ gỗ lim tự nhiên không sơn màu. Đằng sau có một khu vườn rộng, phía trước trồng vài khóm tử lam, bạch lan, địa lan. Cách viện chính chừng 50 bước là một gian nhà nhỏ giành cho hạ nhân, chắc Tiểu Y ở trong đó. Nàng bước đến gọi:
-Tiểu Y, ngươi ra đây!
-Ân, thưa tiểu thư.
Tiểu Y một thân lục y chạy ra ngoài. Cúi mình hành lễ
-Ngươi dẫn ta thăm quan tướng phủ, ta không quen đường.
-Vâng!- Tiểu Y đáp rồi lui xuống nhường đường cho Như Băng. Tiểu nha đầu dẫn nàng đi khắp các nơi trong phủ, chỗ nào cũng chỉ rõ cho nàng. Đi một lúc mệt, Tiểu Y đưa nàng ra đại sảnh, không ngờ gặp phải một tiểu thư khuê các đang lớn tiếng:
-Này, các ngươi không nghe ta sao? Ta là tể tướng phu nhân tương lai, ta muốn gặp Nam ca.
-Tể tướng đang có việc,không ở đây, mời người đi cho.-Lão quản gia nghiêm nghị hạ lệnh trục khách. Như Băng nhìn tình cảnh này không khỏi nhíu mày hỏi:
-Có chuyện gì vậy? Lại là nữ nhân của hắn ta tới sao?
-Dạ vâng ạ! Nhiên tiểu thư muốn tìm tể tướng.
-À! Ông giải quyết đi.-Nàng thản nhiên bước vào đại sảnh uống trà. Thấy có kẻ khác không để ý mình, nữ nhân kia tức mình dậm chân:
-Ngươi là ai mà không hành lễ với ta, ngươi biết ta là ai không?