Nguyên tắc thứ nhất, không tranh giành khách. Vì Lục Bảo đi cùng với tôi, hẳn nhiên sẽ không có bất cứ Mai tử nào tiếp cận cậu ta. Trừ khi là cậu ta gọi thêm, nếu không trong quán này sẽ chỉ có tôi tiếp Lục Bảo.
Tôi chọn lấy một góc ngồi ấm cúng trên gác, hai bên có vách che và thuận lợi nhìn thấy toàn sân khấu hết. Uống trà nóng và thưởng thức bánh ngọt là cách tốt nhất để xem hát vào mùa đông. Tôi hoàn toàn tin tưởng các tiết mục tạp kỹ ở đây sẽ làm hài lòng Lục Bảo. Thậm chí cậu ta còn gõ nhịp nhịp ngón tay khi nghe một bài hát vừa ý.
Đám đông bên dưới bắt đầu đông lên. Bọn họ uống rượu say sưa và ồn ào huyên náo. Đúng như tôi hứa, tất cả mọi người đều cười. Những gã đàn ông cười da^ʍ đãиɠ trêu ghẹo kỹ nữ. Các cô gái thì cười nũng nịu, liếc mắt đưa tình với khách hàng. Chỗ này là nơi mua bán niềm vui mà.
Lần đầu dẫn cậu chủ ra ngoài thành công, tôi được thưởng năm trăm đồng. Thời gian gần đây, Lục Bảo hoàn toàn là một người dễ chịu, không còn tấn công mọi người nữa. Dĩ nhiên là nếu họ biết điều cách xa cậu ta năm mét. nɠɵạı phạm vi đó thì có thể đi qua đi lại trước mặt cậu ta thoải mái. Nhưng Lục bảo vẫn thường nhìn những cô gái khác với một vẻ chán nản, không thân thiện.
Rất tiếc là khi ghé Hoa Mãn Lâu, tôi không có dịp tách ra để truyện trò với Hồ Điệp. Nhưng thấy vẻ mặt bình thản của chị, tôi đoán rằng mọi việc cũng không có chút manh mối gì. Cho đến một hôm nghe được một tin sét đánh từ ma ma, chị Hồ Điệp bị thương vào bệnh viện. Tôi rất muốn đi thăm nhưng Lục Bảo không bao giờ buông tôi ra một chút nào.
- Thiếu gia đại nhân, tôi phải đi thăm một người bạn bị bệnh.
- Đừng đi.
- Chị ấy rất quan trọng với tôi
- Vậy thì cùng đi.
- Nhưng Hồ Điệp ở trong bệnh viện.
- ?
- Trong đó có rất nhiều người khóc lóc kêu la.Cậu ta ngay lập tức rùng mình. Vẻ hoảng sợ hiện ngay lên trong mắt.
- Đừng đi.
- Nhưng chị ấy rất quan trọng.Vậy là cuộc đối thoại lại trở thành một vòng lặp lẩn quẩn. Sau khi đấu tranh, tôi có hai tiếng đồng hồ để phóng từ biệt thự vào bệnh viện, hỏi thăm và sau đó trở về. Đi lâu hơn hai tiếng, hậu quả tự gánh lấy. Dĩ nhiên là tôi gặp sức ép từ cả Lục Bảo và Triệu gia. Cậu chủ mà không vui thì ông chủ sẽ vô cùng phiền lòng. Vẫn là câu nói cũ, “hậu quả tự gánh lấy”.
^_^
Tôi nhanh chóng tìm thấy ma ma và những chị gái khác đứng núp bên ngoài cánh cửa phòng bệnh. Thấy tôi đến, họ chỉ giơ tay lên miệng ra dấu im lặng. Tôi nhập bọn với đám người lén lút, sợ sệt nhìn vào trong.
- Tôi đã nói rồi, đừng có dây vào lũ chúng nó. – Gã cảnh sát hung dữ hét lên, vung vẫy tay đi qua đi lại trong phòng. – Bây giờ thì đã khôn ra chưa? Tôi không nhặt cô về thì cả nửa cái mạng cũng không còn ...Thấy tình hình có vẻ căng thẳng quá, tôi vội kéo ma ma ra xa để hỏi.
- Có chuỵên gì vậy ma ma?
- Không biết nữa. Hai ngày nay, lần nào hắn đến cũng nổi khùng lên như vậy. Lúc hắn gọi ma ma vào bệnh viện, nhìn còn kinh khiếp hơn nữa kìa. Cả người bê bếp máu, khiến ma ma xém ngất xỉu luôn rồi. Nhưng người bị thương nặng hơn là Hồ Điệp. Lát con vào nhìn xem, gương mặt nó sưng húp rất đáng thương. Một chân bị gãy và nghe nói còn dập lá lách gì nữa đấy. Chắc là phải nằm viện vài tháng. – Ma ma sụt sùi.
- Sao dữ vậy? Chị ấy bị xe đụng hả? – Tôi hoảng sợ đến nhảy dựng lên.
- Không phải, nghe nói là bị đánh đấy. Không biết nó làm gì mà bị người của băng Xích Long đánh. Là tay cảnh sát kia nhặt nó về, mới có thể bảo trụ được tính mạng ...Ma ma chưa nói hết thì cửa phòng bệnh mở ra cái rầm, tay cảnh sát côn đồ cau có đi ra. Sau khi liếc một cái dữ tợn vào đám người Hoa Mãn Lâu thì hầm hầm bỏ đi. Bọn người chúng tôi ngay lập tức đi vào phòng thăm Hồ Điệp. Nhìn thấy tình trạng của chị tôi thật muốn khóc.
Gương mặt xinh đẹp đó sưng húp và bầm dập. Một mắt thậm chí còn không mở ra nổi, môi dưới bị rách đến bây giờ vẫn còn tươm máu. Chân Hồ Điệp bị bó bột phải treo lên, xem ra thương tích nặng nề vô cùng. Ma ma bảo rằng chị còn bị nội thương nữa. “Thật thương chị ghê!”
Hồ Điệp thấy tôi vào liền mừng rỡ ngoắc ngoắc tay. Tôi sà tới ngay, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Chị, có phải bị thương vì em không? – Tôi có thể thầm đoán ra nguyên nhân rồi.
- Ma ma này, để con nói chuyện riêng với Bách Hợp một chút nhé. – Chị vỗ vỗ vay tôi, ngăn không cho tôi nói tiếp.
- Hừ, lại nói riêng. Hết lần này đến lần khác đuổi ta ra ngoài. Ta đến thăm cô để bị đuổi đấy hả?Tuy nói có vẻ bực bội như thế, nhưng ma ma cũng dẫn mấy chị khác đi ra cửa. Mọi người vừa đi khuất, Hồ Điệp cũng bắt đầu rù rì nói với tôi.
- Chị đã lấy chi phiếu trắng của em đi rút tiền. Đó là chi phiếu giới hạn, rút tối đa cũng chỉ có năm ngàn thôi. Triệu gia vẫn là lão cáo già không dễ chơi. – Chị Hồ Điệp hầm hừ. – Chị đã lấy tiền đó đi mua chuộc một số tin tức. Lệnh truy sát mẹ em là do một trong năm đường chủ của Xích Long phát ra. Nhưng vẫn chưa biết được thật ra họ đang tìm thứ gì ở chỗ của bà. Em có biết không?
- Không biết. – Tôi lắc đầu ngay. – Khi đó em chỉ biết nhà mình nghèo lắm, nếu có thứ gì đáng giá thì đều bán đi lấy cơm ăn hết. Thường xuyên phải chạy trốn nhiều nơi, nên đồ đạc cũng mất dần, không còn giữ lại gì nhiều.
- Vậy thì coi như công cốc. Rốt cuộc cũng tìm ra kẻ chủ mưu hãm hại là đường chủ của Xích Long, em dự định như thế nào?
- Dĩ nhiên là bắt chúng nếm cảnh mất hết tất cả như em. – Tôi nghiến răng nói ra từng chữ. – Nhưng mà chị ơi, đừng mạo hiểm vì em nữa. Lần này chị bị thương chắc chắn là do em liên luỵ rồi đúng không.
- Con bé ngốc này, giữa hai chúng ta mà còn nói ai liên luỵ ai nữa sao. Tuy chị bị thương, nhưng lần bị thương này rất đáng giá. – Hồ Điệp mỉm cười. Nhìn thấy vẻ ngây ngốc của tôi, chị tiếp tục giải thích. – Có thấy Hồ Nhật lúc nãy không? Anh ta nổi điên vì chị. Lúc chị sắp chết, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tấm chân tình thật sự.Vẻ hạnh phúc rạng ngời của Hồ Điệp trông chốc lát cũng khiến tôi cảm thấy an ủi. Biết bao lâu nay tôi vẫn thắc mắc tại sao Hồ Điệp lại chịu đựng được gã cảnh sát thô lỗ, hung dữ kia. Thì ra từ lâu chị đã bắt đầu yêu gã rồi. Phát hiện gã cũng lo lắng, cũng quan tâm đến mình, liền khiến chị vui vẻ đến như vậy. Dù bị thương nhưng vẫn cho là xứng đáng sao?
- Tuy bây giờ chị không giúp được em nữa, nhưng có một chuyện em có thể thử. Hồ Nhật trong lúc vô tình đã nói ra, Triệu gia và băng Xích Long có liên quan. Bây giờ em đang ở trong nhà ông ta, có thể thử điều tra từ hướng đó xem sao? – Chị Hồ Điệp nháy mắt.Quả thật tiết lộ này là một thu thập bất ngờ không tính trước. Tôi cảm thấy đã đến lúc phải tự mình làm hết mọi chuyện. Bây giờ tôi đã trưởng thành, đã có đủ sức mạnh để quay đầu lại cắn bọn khốn đó. Tôi phải cho bọn Xích Long biết mùi mất hết tất cả là như thế nào rồi. Chià khoá của mọi chuyện, phải trở về nhà của Triệu gia để mà tìm ra.
Sau khi nói thêm vài câu thăm hỏi và an ủi, tôi phải đành cáo biệt chị để trở về. Thời gian đi về cũng đã mất hết một tiếng rưỡi, tôi không thể trì hoãn kéo dài hơn. Đột nhiên cảm thấy bị áp bức, tôi đăm ra căm ghét cả hai cha con nhà họ Triệu đó. Tôi muốn vươn lên, muốn chống lại hết thảy những bất công trên đời này. Đầu tiên là lũ trộm cướp Xích Long, sau đó đến lũ nhà giàu hợm hĩnh.
Không nghĩ đến mình lại xui đến vậy, xe đi giữa đường lại bị chết máy. Đến khi về tới biệt thự của Triệu gia thì thấy khói bốc cao nghi ngút. Một phần của toà nhà đang bốc lửa cháy rừng rực. Đúng là tôi đi về trễ rồi, còn phần ‘hậu quả tự gánh lấy’ là cái này sao?