Hoằng Quân mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, đầu tóc hơi ẩm ướt, có vẻ như vừa mới tắm xong. Chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng của hắn nhàn nhạt:
- Sao em còn đứng ngây ra đó? Còn không mau đi vào trong.
Tịnh Nhã lủi thủi bước vào, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Hoằng Quân lại là chủ cho thuê, hơn nữa thái độ lành lạnh này, có vẻ như đầu óc đã trở về bình thường rồi.
- Sao thế, tôi có mấy căn chung cư cho thuê thì có gì ngạc nhiên? – Hoàng Quân không nhịn được khi đôi mắt của Tịnh Nhã cứ nhìn hắn đầy vẻ nghi hoặc.
Đúng là anh có chục căn cô cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng cái chung cư tầm trung này mà anh lại có sao? Tịnh Nhã nén lại sự khó hiểu bên trong.
Tịnh Nhã thắc mắc không sai, vụ việc hôm nay chính là để tiếp cận cô. Hắn đã chuyển tới thành phố này hơn tháng, điều tra về Tịnh Nhã, biết Tịnh Nhã đang dự định muốn làm gì. Hắn mua lấy vài căn hộ, để lấy cớ tiếp cận cô. Tại sao phải cồng kềnh như vậy, vì nếu nhắn tin hẹn gặp cô thì thảo nào cũng bị cô từ chối không muốn gặp. Thanh niên cao gầy vừa rồi chỉ là người được hắn thuê làm môi giới thôi.
- Đã lâu không gặp, anh khỏi bệnh rồi? – Tịnh Nhã ngại ngùng hỏi thăm tình trạng của hắn.
- Đã khỏi bệnh rồi! – Hoằng Quân gật đầu.
- Cha nuôi và Hoằng Kỳ vẫn ổn chứ?
- Họ vẫn ổn! Cuộc sống bên ngoài Bình gia của em như thế nào?
- Vẫn tốt! Anh là chủ thuê thật à? Hợp đồng thế nào? – Tịnh Nhã không muốn kéo dài câu chuyện, muốn vào thẳng vấn đề cần làm.
- Em đừng nóng vội, ngồi xuống ghế đi, lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện.
- Chúng ta có chuyện để nói sao? – Tịnh Nhã thắc mắc.
Hoằng Quân nghe thế, đột nhiên cong miệng cười khẩy. Nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, Tịnh Nhã bất giác hơi sợ hãi.
- Gì đây? Quan hệ của hai chúng ta tệ đến mức không thể ngồi nói chuyện với nhau sao? Nếu là Hoằng Kỳ, thái độ của em có lạnh nhạt đến mức thế không?
- Liên quan gì tới Hoằng Kỳ? - Tịnh Nhã khó hiểu.
- Phải, chuyện này chẳng liên quan gì đến Hoằng Kỳ. Chỉ là do mối quan hệ của chúng ta tự nhiên đã xấu như vậy! – Hoằng Quân thở dài. – Tôi bị bệnh, em chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi. Nếu là Hoằng Kỳ bị bệnh, ắt hẳn là em sẽ lo lắng, thường xuyên hỏi thăm hơn. Hoằng Kỳ là anh trai, tôi cũng là anh trai của em, nhưng tại sao thái độ lại khác biệt như vậy!
Tịnh Nhã không hiểu tại sao nghe được trong giọng nói của Hoằng Quân có chút tủi thân ấm ức.
- Tôi… - Tịnh Nhã nhất thời không nói lên lời. Nhưng hắn không nói đúng, không hỏi thăm không có nghĩa là cô không lo lắng cho hắn.
- Dù tôi không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng tôi có lo cho anh. Cơ mà quan hệ của chúng ta như vậy… chúng ta chưa bao giờ thân thiết, tôi chỉ là không biết biểu đạt như thế nào. – Giọng nói của cô tự dưng trở nên nghẹn ngào.
- Tịnh Nhã, có phải em cho rằng mối quan hệ của chúng ta tồi tệ như vậy, toàn bộ là lỗi của tôi phải không?
Hoằng Quân dần dà tiến gần tới chỗ của Tịnh Nhã, ép sát cô vào tường. Mùi hương sữa tắm thoang thoảng hòa quyện trong không khí, không hiểu sao lại khiến thân nhiệt của Tịnh Nhã hơi tăng lên.
- Tĩnh Nhã, tôi thừa nhận, đúng là hồi nhỏ tôi có chút lạnh nhạt với em, đó là vì tôi không giống Hoằng Kỳ, không biết làm thân với em như thế nào cả. Sau này, khi em học đại học, tôi học theo kế người ta chỉ, muốn làm cho mối quan hệ của chúng ta bớt căng thẳng. Tôi làm bạn qua mạng với em, để thân thiết hơn với em. Song đến khi em gặp mặt tôi thì sao, chưa kịp nghe tôi giải thích thì em hắt nước vào tôi bỏ đi rồi. Tại sao không nghe tôi giải thích?
Tịnh Nhã quay mặt đi chỗ khác, tránh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoằng Quân. Cô phản biện lại hắn:
- Đó là vì tôi biết, bụng dạ của anh rất xấu xa. Anh đừng nghĩ tôi ở Bình gia sáu năm lại không biết anh đen tối cỡ nào. Hoằng Quân, anh là kẻ rất giỏi giật dây, hồi nhỏ Hoằng Kỳ bắt nạt tôi, không phải chủ ý của anh ấy mà là do chính anh bơm vào Hoằng Kỳ những suy nghĩ không hề tốt đẹp về tôi. Anh nói đi, tôi phải nghĩ về anh như thế nào mới tốt đây!
- Chuyện đó em biết rồi… - Hoằng Quân cười nhạt.
- Nếu anh chỉ muốn nói mấy chuyện vớ vẩn này mà không phải cho tôi thuê nhà thì để tôi đi. Tôi bận lắm, còn phải đi coi thêm vài căn hộ nữa. – Tịnh Nhã hất một bên tay của Hoằng Quân ra, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hoằng Quân chỉ để cho cô bước vài bước, hắn trực tiếp ôm cô lên từ đằng sau, nhanh chóng đè cô xuống một chiếc sofa gần đó.
- Hoằng Quân! Anh muốn làm cái gì? – Tịnh Nhã hoảng hốt, nhận ra tình huống có vẻ không đúng lắm. Cô giãy giụa dưới thân hắn.