Trong bữa ăn sáng, Hoằng Quân gắp miếng sườn to nhất để sang bát của cô, nói là đền bù chuyện hắn chiếm giường của cô.
Bồi thường bằng miếng thịt? Tịnh Nhã dở khóc dở cười, cơ mà tâm trạng xấu của cô quả thật đã được hắn vực dậy một chút. Cho dù sự bồi thường này tính ra không tương xứng tí nào. Nếu Hoằng Quân lớn tuổi mà bằng một góc Hoằng Quân chín tuổi thì thật tốt, bất giác cô nghĩ vậy.
Cho dù, Hắn bị như thế này là quá thảm.
Vận số của cô xui rủi như thế nào mới để phát sinh chuyện hôm qua. Sau này, đi ngủ phải tuyệt đối khóa cửa phòng, tuyệt đối phải khóa cửa phòng.
Theo kế hoạch cô định ra từ trước, về thăm Bình gia khoảng một tuần sau đó sẽ rời khỏi đây, bắt đầu cuộc một sống mới.
Vấn đề khiến cho cô lo lắng không an tâm rời đi là không biết ai là người bỏ thuốc Hoằng Quân. Người có ý xấu với Hoằng Quân như vậy ẩn mình trong nhà, nếu không tìm ra, chẳng phải quá nguy hiểm hay sao? Chỉ sợ không bao lâu nữa lại phát sinh ra chuyện không tốt. Hoằng Quân “chín tuổi” sẽ bị người ta đeo tròng…
Không ngờ tới, vào ngày cuối cùng trước khi rời đi, lúc mà cô đang đi dạo trong khu vườn dinh thự lại nghe được sự việc xảy ra trong đêm Hoằng Quân mò vào phòng mình.
Khu vườn dinh thự của Bình gia vô cùng khoa trương, diện tích hơn vài ngàn mét vuông, có nhiều chỗ không khác gì mê cung, nếu không quen sẽ bị lạc đường ngay tức khắc. Tịnh Nhã không để ý, thơ thẩn đi dạo, không ngờ lạc vào một chỗ vắng, ít người lui tới như vậy.
Tiếng Hà Liên vang lên ở bên kia hàng rào cây cao hơn hai mét:
- Sao lại thất bại, hôm đó là ngày cả nhà Bình gia đều vắng mặt, ngay cả Lưu quản gia cũng vắng mặt, đó là cơ hội tốt cho con, vậy mà con còn bỏ lỡ!
Hà Liên đã gần năm mươi tuổi, một người hầu phục vụ từ rất lâu cho Bình gia. Trước lúc cô vào Bình gia, bà ta đã có mặt ở đó. Ấn tượng về Hà Liên đối với Tịnh Nhã rất bình thường, là một người hầu chăm chỉ, cẩn thận, kín đáo.
- Con đã làm rồi mà mẹ! Nhưng ai ngờ tên Hoằng Quân ngốc nghếch đó dù bị ngấm thuốc vẫn kháng cự lại con được. Hắn quá khỏe, đẩy con lăn xuống giường rồi chạy đi đâu mất tiêu. Sau đó, con đi tìm hắn khắp dinh thự mà không thấy. Hôm sau mới biết hắn ngủ ở phòng Tịnh Nhã ŧıểυ thư. Song nhìn vào thái độ của ŧıểυ thư, hình như hai người không xảy ra chuyện gì.
Giọng một cô gái trẻ vang lên. Tịnh Nhã đã ở đây một tuần, nhận ra ngay lập tức, đây chẳng phải là Hà Ngạn, người được sắp xếp trông nom Hoằng Quân gần đây hay sao?
- Chắc thuốc đó hơi nhẹ với đại thiếu gia! – Hà Liên thở dài. – Chúng ta tìm cơ hội khác, đợi ngày nào đó mà dinh thự không có Hoằng Kỳ thiếu gia lẫn Lưu quản gia lại tiếp tục ra tay!
- Mẹ! Con không thích làm chuyện này nữa! Dù đại thiếu gia rất đẹp trai nhưng đầu óc của hắn có vấn đề như vậy, con gài bẫy hắn được cái gì chứ? Để con quyến rũ nhị thiếu gia Hoằng Kỳ cho rồi!
Hà Liên không đồng tình với con gái, lập tức dí vào trán của Hà Ngạn một cái, làm cho cô ta phải kêu đau.
- Con nghĩ rằng con sẽ lọt vào mắt xanh của nhị thiếu gia sao, mấy lần nhị thiếu gia dẫn bạn gái về nhà con còn không hiểu sở thích của người ta sao? Với thân phận người hầu chúng ta, nếu có thể cưới một tên ngốc nhưng giàu có đến chín đời ăn không hết đã là phúc phận rồi. Lão gia có chê bai con thế nào đi chăng nữa thì với tình trạng của đại thiếu gia như vậy, con có thể vừa chăm sóc vừa mang được cốt nhục của đại thiếu gia, ông ấy nhất định sẽ nhận con làm con dâu!
Tịnh Nhã nghe xong liền hiểu, từ khi Hoằng Quân bị bệnh, Hoằng Kỳ luôn dành thời gian ở nhà, luôn luôn kiểm tra anh trai có ổn không. Chỉ có hôm tổ chức sinh nhật kia là hắn phá lệ ra ngoài cả đêm không về. Trùng hợp, Lưu quản gia hôm ấy thăm người bạn ở xa mà vắng mặt vài ngày. Hà Ngạn là con gái của Hà Liên, hai mẹ con đang cố gắng gài bẫy Hoằng Quân đầu óc ngốc nghếch.
Hoằng Quân lúc này bị bệnh, hoàn toàn không thể kiếm được ŧıểυ thư gia thế ngang bằng, thậm chí còn bị người ta chê bai dè bỉu. Nếu có một người ở bên cạnh chăm sóc hắn, cho dù không có địa vị lẫn gia thế thì Hoằng Vinh cũng sẵn lòng chấp nhận.